Nửa tháng sau, tin tức đã truyền đến trong cung.
Thái tử đã bị gi*t trên đường đi kiểm soát l/ũ l/ụt, thái tử phi r/ơi xuống vực và người ta phát hiện th/i th/ể của nàng ấy đã ch*t, hoàng đế vô cùng t/ức gi/ận, sai người đi quét sạch bọn c/ướp ở phía nam.
Ta tiếp tục đi về phía nam, ta sẽ tìm Lưu Nguyệt.
Châu Đường Duyệt bướng bỉnh đi theo ta, đến ngày chúng ta phải chia tay, hắn lại tiếp tục hỏi ta: "Trần Thư Vũ, ta còn chưa với nàng điều này, bây giờ ta có thể tự cho nàng một con diều."
"Gió ở biên giới có thể đưa diều của nàng bay rất cao và rất xa."
"Sau Tết nguyên tiêu, ta sẽ quay trở lại biên giới."
"Nàng có muốn đến đó không?"
Hắn ta cũng học cách cách vòng vo.
Ta m/ắng hắn: “Đừng học những thứ vô dụng đó”.
Ta nghĩ ta đã từng một người rất mãnh liệt và không hề dè dặt.
Sau này lại hóa thành trò .
Diều hay gì đó, đều quên hết đi.
Ta cũng không còn là một bé mười lăm tuổi nữa.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?