Khi Châu Đường Duyệt kéo Diệu Nương về, Tống Vân Kiệt đã ch*t rồi.
Diệu Nương nằm dưới chân ta, khóc lóc van xin: "Đừng gi*t ta, đừng gi*t ta! Ta không gì cả..."
“Ta không gi*t con của , không thể trách ta , Trần Thư Vũ.”
"Tống Vân Kiệt đã ch*t, đủ rồi, đủ rồi, hắn đáng ch*t, hắn đáng ch*t..."
"Ta biết, ta biết hắn đang có ý định đối phó phụ thân ngươi. Hoàng đế đã để mắt tới Trần gia, ngươi muốn biết gì thì ta sẽ cho ngươi biết. Chỉ cần ngươi đừng gi*t ta, không..."
Ta hai chân đã g/ãy của nàng ta.
Châu Đường Duyệt rằng nàng ta s/ợ h/ãi đến mức vô ngã xuống sườn đồi.
Ta ấn đầu nàng ta vào ngực Tống Vân Kiệt và bắt ả ghi nhớ rằng họ đã ước hẹn rất nhiều điều ở thế giới bên kia.
"Diệu Nương, ngươi không thể vô lương tâm như ."
"Trước kia hắn ta từng đối xử tốt với ngươi như thế nào."
Ta lắc đầu :
"Không phải ngươi luôn với hắn ta rằng chúng ta không thể sống cùng nhau mà có thể cùng ch*t sao? Chẳng phải ngươi người đi cùng hắn ta đến cuối cùng nhất định là ngươi sao?"
"Diệu Nương, ngươi thắng rồi, ở bên hắn thật tốt."
"Thật lãng mạn biết bao khi sống và ch*t cùng nhau."
Bạn thấy sao?