Ta cảm thấy trong người không thoải mái, cơn cảm lạnh của ta có vẻ không hề thuyên giảm chút nào.
Ta không thể hiểu tại sao Tống Vân Kiệt đột nhiên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện.
Tất cả chỉ vỏn vẹn trong một tháng, mọi thứ đã thay đổi.
Lưu Nguyệt muốn dỗ ta vui vẻ: “Tiểu thư, người phải mau khoẻ lại. Mùa xuân sắp đến rồi, Điện hạ còn đang chờ đưa người đi thả diều đó.”
Nàng ấy không dám thẳng vào mắt ta.
Đúng , đến chính nàng ấy còn không dám tin tưởng vào những gì nàng ấy .
Diệu Nương thường đi qua sân viện của ta, nàng ta lớn rằng gió xuân rất đẹp, thổi con diều của nàng ta bay rất cao.
Một ngày nọ, nàng ta lao vào viện của ta và cầu ta nhường nơi này cho nàng ta.
“Ta đang chọn một viện để ở. Tống Vân Kiệt đã ta có thể chọn bất cứ nơi nào, kể cả là nơi này.”
Nàng ta đã những từ cuối cùng rất mạnh và giọng điệu đầy tự hào.
“Ta nghe những cây đào trong viện này trồng bởi chính tay Tống Vân Kiệt. Chính vì ta chính là muốn nơi này.”
Ta gh.ét nàng ta.
Ta gh.ét nàng ta nhướng mày, gh.ét giọng điệu của nàng ta, gh.ét sự vô phép tắc của nàng ta và gh.ét cả cái cách nàng ta ỷ lại sự thích của Tống Vân Kiệt.
Nhưng…
Điều mà ta gh.ét nhất là Tống Vân Kiệt đã không còn ta.
Ta nhặt chiếc giày đặt bên cạnh ghế dài và đặp thẳng vào mặt Diệu Nương.
Tất cả những đồ vật có thể chạm vào từ lọ hoa, đá mài mực…
Ta đã ném tất cả về phía nàng ta.
Tống Vân Kiệt sẽ đến sớm thôi.
Khi vừa đến, hắn vội nắm lấy tay của nàng ta, kiểm tra từ trên xuống dưới, sợ rằng nàng ta sẽ bị tổn thương.
Ta đứng chân trần trong sân viện, những viên đá và mảnh v.ỡ trầy xước lòng bàn chân ta, khiến chân ta ch.ảy m/áu đầm đìa.
Tống Vân Kiệt, người bị th.ương là ta đây này.
Hắn những dấu chân m/áu trên mặt đất và nhướng mày lên ta.
Hắn ta quay lại vuốt ve mái tóc của Diệu Nương và an ủi nàng ta: “Để ta cho nàng một sân viện mới, nó sẽ to lớn và đẹp đẽ hơn nơi này nhiều.”
Ta chịu đựng cơn đ/au nhức ở chân, từng bước từng bước tiến về phía hắn, kéo tay hắn và cắn mạnh.
Hắn chằm chằm vào ta không nhúc nhích, hắn để im cho ta cắn hắn đến khi nào muốn dừng thì thôi.
Tống Vân Kiệt, hắn hẳn phải biết rằng hắn đã khiến ta phải thất vọng đúng không ?
Thực ra thì, ta không hề muốn khóc một chút nào, từng giọt nước mắt lại không nhịn rơi trên mu bàn tay của hắn.
Tống Vân Kiệt, ta sẽ không bao giờ tiếc nuối một cách vô ích.
Bạn thấy sao?