Vụ ch/áy ở quán trọ do một nhóm c/ướp ra.
Bộ váy lòe loẹt của Diệu Nương đương nhiên đã thu hút sự thèm muốn của những người tị nạn, họ hợp tác với bọn c/ướp ở địa phương để gi*t người, c/ướp của và ph/óng h/ỏa đ/ốt nơi dừng chân của chúng ta.
Mọi người đều phải chịu h/ỏa h/oạn vì sự ngu ngốc của nàng ta.
Nàng ta đáng phải bị tr/ừng ph/ạt thật nghiêm khắc.
Nhưng Tống Vân Kiệt lại không muốn nhắc thêm một lời nào về chuyện này.
Ngày ta trở về Trần phủ, mặt ta m/ưng m/ủ, đầy s/ẹo, trông rất xấu xí.
Nương của ta mắng ta ngay sau khi vừa vào phủ: “Nhìn xem con đã gì với chính mình thế này?!”
"Khi chung sống với nhau lâu dài thì cũng sẽ nhạt nhòa. Con có hiểu không?"
"Thái tử bị một con hồ ly tinh nhỏ đeo bám, nàng ta mỗi ngày đều không ngừng trưng diện xinh đẹp rồi đi khoe khoang khắp nơi, con lúc đó đang cái gì !"
"Con có biết phụ thân con đang rất t/ức gi/ận không? Con có bao giờ nghĩ đến việc đại ca của con sẽ trải qua cuộc sống ở trong cái phủ này như thế nào không?!"
Bà ấy chọc vào trán ta, t/ức gi/ận phàn nàn: "Con không thể giữ hài tử của mình, cũng không nhớ chuyện quan trọng. Con nghĩ đầu óc mình bây giờ có thể gì!"
Bà ấy đưa một bát sữa trứng vào miệng ta và ta mau ăn thêm.
Ta cảm thấy hơi b/uồn n/ôn và không chịu ăn.
Ta không thích ăn trứng.
Khi còn nhỏ, ta tặng hai quả trứng vào ngày sinh thần, nương rằng ta không cần ăn thứ đồ bổ như nên sẽ để dành những quả trứng tốt nhất cho ca ca của ta.
Mẫu thân của ta chỉ là một người vợ lẽ không tôn trọng, cũng vì mà ta lại có chút may mắn.
Trong nhà có đông con cái, đích mẫu không thể chăm sóc hết nên những người bị bà kh/inh th/ường đều ở lại với mẫu thân của mình.
Ngày ấy có một đứa trẻ đã luôn hy vọng sau này ca ca của mình trở nên giỏi giang và cho nàng ấy hạnh phúc.
Hôm đó ta cầm tô mỳ không ca ca ăn trứng thơm lừng mà chảy nước miếng.
Ca ca ăn vội vàng nên đã đánh rơi một miếng lòng trắng trứng nhỏ.
Ta lén lút nhặt lên nhét vào miệng, không dám nhai mà chỉ có thể nuốt xuống, sợ nương phát hiện ra.
Nhưng ca ca của ta chợt khóc và h/ét lên: “Nương ơi, nó ấy trộm trứng của ta!”
Nương thọc ngón tay vào miệng ta không móc gì ra ngoài, bà t/ức gi/ận đến mức t/át ta mấy cái để xoa dịu cơn giận của ca ca ta.
Bà ấy phải như thì ta mới nhớ lâu .
Nương bảo ca ca đ/ánh ta bằng gậy cho đến khi hắn ta thấy mệt.
Ta qu/ỳ dưới đất không ngừng lạy, lạy mẫu thân và ca ca.
Ta khóc lóc rồi van xin hứa sẽ không bao giờ dám nữa.
Cơn giận của nương dịu đi sau đó bà ấy lại ôm ta vào lòng để an ủi.
Nhưng bà ấy không hiểu rằng nỗi đ/au và sự tủi nhục đó sẽ không thể nào biến mất cho dù có dỗ dành ta thế nào.
Bà ấy khiến ta cảm thấy mình sinh ra để ch*t và mạng sống của ta còn không giá trị bằng những quả trứng trong miệng ca ca.
Quay trở về thực tại, mẫu thân vẫn cố chấp cầm thìa đuổi theo ta, vừa đuổi theo vừa m/ắng: “Ta đối xử tốt với con như , đến mức không quan tâm tới bản thân, con lại không hề biết điều, mau ăn hết đi!”
Ta hất đổ bát sữa trứng.
Bà ấy tr/ợn m/ắt há hốc mồm, vừa định mở miệng m/ắng ch/ửi thì ta lạnh lùng ngắt lời: “Bà phải hiểu, bây giờ ta không còn là đứa trẻ ngày nào để mặc bà đ/ánh m/ắng nữa.”
"Hiện ta còn nhượng bộ còn gọi bà là nương, bà nên vui vẻ đồng ý đi. Cẩn thận nếu ta t/ức gi/ận, ta thích nhất là c/ắt lưỡi người khác đấy."
Bạn thấy sao?