Lục Chấp Lễ để ép tôi hiến thận cho Bạch Nguyệt Quang, đã dùng công việc của bố mẹ tôi để uy hiếp.
Người đàn ông nở nụ nhã nhặn.
“Vợ à, em muốn bố mẹ mình phải lang thang đầu đường xó chợ sao?”
Cuối cùng, tôi thỏa hiệp.
Sau khi bước ra từ phòng phẫu thuật, tôi đề nghị ly hôn.
Ngày Lục Chấp Lễ và Bạch Nguyệt Quang công khai bên nhau, tôi mất mạng trong một vụ tai nạn máy bay.
Vậy mà, tôi lại quay về năm 17 tuổi.
Lần này, tôi không còn ngu ngốc chạy theo Lục Chấp Lễ nữa, mà tránh xa ta và Bạch Nguyệt Quang.
Sau đó, tôi tìm đến một người—tương lai là một ông trùm kinh doanh, hiện tại chỉ là một học sinh nghèo—Tống Bùi.
Tôi nhanh chóng ôm chặt đùi ấy, liên tục ấn tượng tốt trước mặt .
Chỉ để sau này ấy có thể dẫn tôi đi kiếm tiền!
Tống Bùi sợ bị bắt nạt, lúc nào cũng bám lấy tôi với vẻ đáng thương, bất lực.
Nhưng rồi một ngày, tôi vô bắt gặp bàn tay ấy đẫm máu…
Anh ấy đã đánh gục đàn tỏ với tôi, suýt chút nữa thì mất mạng…
1
Tôi mất ba phút mới nhận ra mình đã sống lại, quay về sáu năm trước.
Năm đó, tôi học lớp 11, 17 tuổi.
“Này! Kỷ Nam!”
“Ngơ ra gì thế? Đến lượt cậu phát biểu rồi!”
Dưới sân khấu, chủ tịch hội học sinh lớn tiếng gọi tên tôi.
Tôi nhận ra mình đã trở về ngày tranh cử vị trí MC cho lễ hội nghệ thuật.
MC nam đã định sẵn là Lục Chấp Lễ.
Còn tôi và Bạch Nguyệt Quang của ta—Thẩm Doanh—cạnh tranh vị trí MC nữ.
Trong phần phát biểu cuối cùng để kêu gọi bình chọn, một chiếc đèn sân khấu đột nhiên rơi xuống và đập trúng Thẩm Doanh.
Mảnh vỡ của bóng đèn cắt qua cổ ấy, để lại vài vết thương rỉ máu.
Lục Chấp Lễ vội chạy lên sân khấu, bế ấy rời đi.
Vì Thẩm Doanh phải rút khỏi cuộc thi, tôi nghiễm nhiên trở thành MC nữ.
Nhưng đến ngày lễ hội nghệ thuật, Lục Chấp Lễ đã lén rạch hỏng chiếc váy dạ hội của tôi trong hậu trường.
Tôi siết chặt tà váy, giọng nghẹn lại:
“Chuyện Thẩm Doanh bị đèn rơi trúng, không phải tôi .”
Anh ta xoay xoay con dao gấp trong tay, như không :
“Ai mà biết ?”
“Dù sao thì ai cũng biết cậu ghét ấy.”
“Dù không phải cậu , thì lần này cứ coi như tôi cảnh cáo trước.”
“Nhớ lấy, sau này đừng chọc vào Thẩm Doanh.”
Tôi đành phải mặc tạm một chiếc váy không vừa người, lên sân khấu dẫn chương trình.
Nhưng tâm trạng bị Lục Chấp Lễ ảnh hưởng, suốt buổi dẫn chương trình đều không tập trung, kết quả là sau khi kết thúc, tôi bị hội học sinh mắng suốt hai tiếng đồng hồ.
2
Thoát ra khỏi dòng ký ức, tôi ngước lên chiếc đèn phía trên đầu Thẩm Doanh.
Nó đã bắt đầu lắc lư, sắp rơi xuống.
Không kịp suy nghĩ, tôi lao tới đẩy mạnh Thẩm Doanh ra.
Ngay giây tiếp theo, chiếc đèn rơi xuống, vỡ tan tành trên mặt đất.
Tôi vừa chạm vào cánh tay Thẩm Doanh thì bất ngờ bị ai đó mạnh mẽ kéo giật ra sau, ngã nhào xuống đất.
Lục Chấp Lễ ôm lấy Thẩm Doanh bằng một tay, ánh mắt lạnh lùng:
“Cậu thử vào ấy lần nữa xem.”
Đầu gối tôi trầy xước, rớm máu.
Tôi khẽ hít vào một hơi đau đớn.
Xung quanh, có người chần chừ lên tiếng:
“Anh Chấp… Hình như có hiểu lầm rồi…”
“Kỷ Nam đẩy Thẩm Doanh ra là để tránh cho ấy bị đèn rơi trúng.”
Lục Chấp Lễ thoáng sững lại.
Sống lại lần này, tôi không muốn với ta dù chỉ một câu.
Tôi chống tay đứng dậy, về phía chủ tịch hội học sinh.
“Tôi rút khỏi cuộc tranh cử.”
“Tôi cần đi xử lý vết thương, sẽ không phát biểu lần cuối nữa.”
Mọi người đều há hốc mồm, như thể không tin tôi lại từ bỏ cơ hội đứng chung sân khấu với Lục Chấp Lễ.
Chủ tịch hội học sinh mất vài giây mới phản ứng lại:
“À… Được rồi… Cậu nhớ giữ an toàn nhé…”
Tôi xoa xoa đầu gối, xoay người rời đi, nghe thấy tiếng xì xào vang lên phía sau:
“Đệt, có phải ta tức giận vì Chấp bảo vệ Thẩm Doanh nên mới giận dỗi bỏ cuộc không?”
“Rõ ràng là thế còn gì.”
“Nhưng cũng tốt, ít ra hai ngày tới Chấp có thể yên tĩnh một chút, không phải bị ta bám theo phiền chết đi .”
“Hai ngày? Tôi cá là ta không chịu nổi, chiều nay đã mò đi tìm Chấp rồi.”
Tôi lặng lẽ thở dài.
Xem ra, kiếp trước tôi đúng là một kẻ mê đắm mù quáng, đến mức ai cũng có ấn tượng như về tôi.
3
Kiếp trước, sau khi kết hôn, Lục Chấp Lễ đã dùng công việc của bố mẹ tôi để ép tôi hiến thận cho Thẩm Doanh.
Anh ta vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay tôi, giọng điệu chậm rãi đầy cảnh cáo:
“Tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều là tài sản trước hôn nhân.”
“Vợ à, nếu em có ý định mang thứ gì đi giúp đỡ bố mẹ mình, thì hãy chuẩn bị tinh thần để họ bị tập đoàn Lục thị kiện ra tòa đi.”
Thật ra, dù bố mẹ tôi có thất nghiệp, số tiền tiết kiệm của gia đình cũng đủ để sống.
Nhưng trợ lý của Lục Chấp Lễ đã từng mỉa mai nhắc nhở tôi:
“Vì tiểu thư Thẩm, ông chủ sẽ không tiếc bất cứ giá nào.”
“Nếu không muốn bố mẹ mình bị lừa đảo, bị gài bẫy đòi bồi thường trên trời, thì tốt nhất là sớm đồng ý hiến thận đi.”
Chuyện này mãi mãi là bóng ma trong lòng tôi.
Vì , khi sống lại một lần nữa, “kiếm tiền” trở thành ưu tiên hàng đầu của tôi.
Và không chỉ là một ít, mà phải là rất nhiều, rất rất nhiều tiền!
Chỉ có như , tôi mới không dễ dàng bị người khác uy hiếp.
Mới có đủ tư cách để từ chối.
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ.
Cho đến khi ngang qua bảng thông báo.
Trong danh sách học bổng, tôi thấy bức ảnh của Tống Bùi.
Gương mặt chàng trai thanh tú mang vẻ lạnh nhạt, trong mắt có sự tĩnh lặng gần như vô cảm.
Khác hoàn toàn với sáu năm sau.
Tôi chợt nhớ đến những lời giới truyền thông nhận xét về ta năm đó:
“Tự tay dựng một đế chế thương mại kiểu mới, là nhân vật kiệt xuất nhất trong thế hệ doanh nhân mới.”
4
Lúc này, trong mắt mọi người, Tống Bùi chỉ là một nam sinh nghèo, sống khép kín thành tích học tập xuất sắc.
Tôi quyết định đi đường tắt.
Ôm chặt đùi Tống Bùi từ sớm, liên tục ấn tượng tốt với ấy.
Để sau này có thể nhờ ấy dẫn tôi đi kiếm tiền!
Sau khi bôi thuốc xong, tôi quay lại lớp trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc.
Ánh mắt lướt qua chỗ ngồi của Tống Bùi, tôi mím môi, cuối cùng vẫn không mở lời.
Tự dưng tỏ ra nhiệt , chắc chắn sẽ bị nghi ngờ có ý đồ xấu…
Mãi đến buổi tụ tập lớp tối thứ Sáu.
Tôi giả vờ vô ngồi xuống cạnh Tống Bùi.
Thi thoảng lại lén liếc ấy, chăm đến mức không nhận ra Lục Chấp Lễ ở đối diện đã tôi rất lâu.
Tôi quay sang, ánh mắt đầy thắc mắc.
Anh ta thờ ơ dời ánh mắt đi.
…Bị bệnh à?
Đám công tử nhà giàu cùng hội với Lục Chấp Lễ vốn chẳng ưa nổi Tống Bùi.
Ngay cả bữa ăn cũng phải cố kiếm chuyện.
Một tên trong nhóm Lục Chấp Lễ vừa xoay mâm xoay tròn trên bàn, vừa ẩn ý :
“Mọi người cứ ăn thoải mái nhé.”
“Chủ quán này có quen biết với tôi, nên mới ưu ái giảm giá thế này.”
“Chứ bình thường, có lẽ một số người khó mà có cơ hội ăn ở đây.”
Hắn dừng tay.
Một đĩa thức ăn đầy ớt đỏ dừng lại ngay trước mặt Tống Bùi.
Hắn ta thoải mái, với Tống Bùi:
“Bạn Tống, đừng khách sáo nhé.”
“Cứ ăn đi.”
Dạ dày của Tống Bùi vốn không tốt, đã hai lần lên cơn đau ngay trong lớp và phải nhập viện.
Hắn ta chắc chắn biết điều đó.
Rõ ràng là đang cố sỉ nhục Tống Bùi.
Tống Bùi không đũa.
Cả bàn ăn im phăng phắc.
Có người thấy bất bình, chỉ dám cắn răng nhịn xuống.
Dù sao thì mấy công tử nhà giàu này cũng không dễ chọc vào.
Nhưng…
Người từng chết một lần rồi, tâm lý sẽ không còn như trước nữa.
Tôi vươn tay xoay mâm tròn, nở nụ với nam sinh kia.
“Cảm ơn nha.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Tôi xoay một bát canh sườn hầm khoai mỡ đến trước mặt mình.
Không thèm ngẩng đầu, tôi cầm bát của Tống Bùi lên, múc đầy một bát sườn hầm, đặt lại trước mặt ấy.
“Xin lỗi nhé, tôi lấy nhầm bát rồi.”
Tống Bùi tôi, không gì.
Dưới ánh mắt phức tạp của mọi người, tôi cũng múc cho mình một bát.
Sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
Ngước mắt lên, tôi khẽ với nam sinh kia.
“Thật sự khác hẳn so với những quán bình dân mà tôi từng ăn.”
“Cậu có thể giúp tụi mình ép giá xuống thấp như , thật là lợi .”
Tôi cố bộ sùng bái, “Ồ” lên một tiếng.
“Cậu giỏi quá!”
Tai của hắn đỏ bừng.
“Hầy, cũng chẳng có gì đâu.”
“Cậu thích uống thì cứ uống thoải mái, hết thì gọi thêm, tiền tôi trả.”
Quả nhiên.
Tâm lý học trẻ em đúng là thích hợp nhất để đối phó với loại người “ngốc nghếch” này.
Lớp trưởng kịp thời khuấy bầu không khí.
Mọi người lần lượt cầm đũa lên ăn.
Tống Bùi vẫn chưa đến bát canh.
Tôi thuận thế bắt chuyện:
“Cậu không thích ăn sườn hầm à?”
“Vậy cậu muốn ăn món nào, tôi giúp cậu xoay qua nhé.”
Tống Bùi không trả lời.
Ánh mắt ấy dời từ bát canh sang mặt tôi.
Quan sát tôi, trong mắt thoáng qua chút chế giễu nhàn nhạt.
“Nói thẳng đi, mục đích của cậu là gì?”
Đại lão một cái liền thấy rõ sự ân cần của tôi.
Bị vạch trần, tôi hơi ngượng, vẫn thành thật đáp:
“Tôi học kém vật lý lắm.”
“Muốn nhờ cậu dạy kèm.”
“Để cảm ơn, tôi có thể mang bữa sáng cho cậu mỗi ngày.”
Tống Bùi mỉm , nụ ấy lại vô cùng xa cách.
Tôi nhanh chóng trước khi ấy kịp lên tiếng:
“Cậu nghĩ chắc chắn tôi có mục đích khác, không tin mọi chuyện chỉ đơn giản như đúng không?”
Đôi mắt ấy đen nhánh như mực.
Tôi khẽ lắc đầu, nhoẻn miệng , hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Không sao.”
“Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
Tống Bùi mím môi, vẫn không gì.
Nhưng một lát sau, ấy cầm bát lên, uống hết bát canh.
Bữa ăn kết thúc, tôi chào tạm biệt Tống Bùi.
Một mình đi bộ về nhà dọc theo con đường rợp bóng cây.
Một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh tôi.
Cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra gương mặt của Thẩm Doanh và Lục Chấp Lễ.
Bạn thấy sao?