Lục Thành và Tô Cẩm Niên cùng nhíu mày.
Nhưng Dương Gia chẳng để ý, chỉ tôi và Hứa Kha đang co rụt trong góc phòng.
Hắn nghĩ rằng chúng tôi sợ vì chuyện bị lộ.
Vậy là hắn bắt đầu lớn giọng kiêu căng.
“Tống Vãn Vãn! Tôi cho biết, tôi chẳng hối hận chút nào vì đã đâm ! Nếu có hối hận, thì chỉ là không đâm mạnh hơn nữa!”
“Tố cáo tôi mua dâm à? Cô dám à?”
“Hồi đó tôi đáng lẽ nên lái xe nghiền qua vài lần, để thành một bãi bùn nát! Cô có biết không? Bố mẹ đã khóc thảm thế nào không? Họ đứng đó, bãi máu trên đất mà gọi tên …”
Tôi toàn thân run rẩy.
Đầu đau như bị đập mạnh bằng một cây dùi sắt.
Bố mẹ tôi… là những người tôi luôn cố ý né tránh nghĩ đến.
Tôi không dám nghĩ, cũng không thể tưởng tượng nổi, cái chết đột ngột của tôi đã ra cú sốc lớn đến thế nào cho họ.
Bây giờ, Dương Gia bóc trần hiện thực, ném thẳng vào mặt tôi một cách tàn nhẫn.
Mắt tôi đỏ hoe, chằm chằm hắn.
Dương Gia lạnh, chuẩn bị thêm gì đó. Nhưng bất ngờ, Lục Thành nhấc chân, đá một phát hắn bay thẳng vào tường.
Tôi và Hứa Kha ngơ ngác .
Lục Thành và Tô Cẩm Niên bước vào nhà vệ sinh, Tô Cẩm Niên còn cẩn thận quay lại đóng cửa.
“Chúng tôi… chuyện hòa bình với hắn một chút, các đợi ở ngoài.”
Vừa , ấy vừa tháo đồng hồ trên cổ tay ra.
Anh ấy mỉm với chúng tôi, rồi đóng cửa lại.
Hứa Kha: “Cái vẻ mặt của họ, trông chẳng có vẻ gì là hòa bình cả.”
Quả nhiên, ngay sau đó, trong nhà vệ sinh vang lên những tiếng loảng xoảng.
Kèm theo đó là tiếng Dương Gia rên rỉ cầu xin.
Hứa Kha: “Họ đang… giúp chúng ta trút giận à?”
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Hứa Kha dán tai vào cửa nghe lén, khuôn mặt rạng rỡ lên từng chút một.
“Ôi, muốn Tô Cẩm Niên nghiêm túc đánh tên cặn bã đó quá.”
“Chắc chắn rất đẹp trai.”
…
Lục Thành rằng sinh hồn của Dương Gia không thể ở lại địa phủ lâu hơn nữa.
Nếu vượt quá năm ngày, hắn sẽ thật sự không quay lại .
Sinh hồn một khi biến thành tử hồn mà không có tên trong sổ sinh tử của địa phủ, chắc chắn Diêm Vương sẽ truy cứu trách nhiệm.
Tôi thì không sao, tôi không thể để Hứa Kha cùng mạo hiểm với mình.
Lục Thành: “Tối nay chúng tôi sẽ lên nhân gian, các đi cùng chúng tôi, đưa sinh hồn của Dương Gia trở về.”
Tôi gật đầu.
Sau đó không nhịn mà hỏi: “Anh không tố cáo chúng tôi sao? Anh là quỷ sai cơ mà?”
Lục Thành khoanh tay, dựa vào tường tôi.
“Trong mắt , tôi là loại người cứ chút chuyện cỏn con là mách lẻo à?”
Tôi lắc đầu.
Lục Thành vừa nhếch môi , tôi đã lí nhí thêm: “Anh vốn dĩ đâu phải người, là quỷ sai mà.”
Anh ấy hơi cứng mặt: “Lười đôi co với .”
Anh xoay người đi vài bước, lại không nhịn mà quay lại.
“Chuyện này đừng để người khác biết, không phải chuyện lớn gì, tối nay giải quyết xong là .”
Giọng chợt ngừng, nghiêng đầu tôi.
Biểu cảm trên gương mặt dịu đi: “Đừng lo.”
Tôi đứng ngẩn ra bóng dáng Lục Thành khuất sau cánh cửa, rồi mới dần dần lấy lại tinh thần.
Vừa rồi ấy… an ủi tôi sao?
“Chết tiệt!”
Hứa Kha đưa Tô Cẩm Niên tiễn xong trở về, thấy tôi liền hoảng hốt: “Mặt cậu sao đỏ thế?”
“Lục Thành tát cậu à?”
Cơn nóng vừa trào dâng trong lòng vì câu của ấy mà lập tức tắt ngúm.
11
Đến giờ hẹn, chúng tôi dẫn theo Dương Gia và gặp Lục Thành, Tô Cẩm Niên ở cổng đường Hoàng Tuyền.
Lục Thành: “Đi thôi, đến bệnh viện.”
Tôi sững người: “Bệnh viện?”
Tô Cẩm Niên giải thích: “Vì bị các bắt mất hồn, nên Dương Gia bây giờ là trạng thái sống thực vật, hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.”
Tôi gật đầu: “À.”
Chúng tôi hành rất nhanh.
Lúc tới bệnh viện, vẫn chưa tới nửa đêm.
Người trong bệnh viện không nhiều.
Hành lang chỉ có một hai y tá trực đêm.
Sau khi dẫn Dương Gia tới phòng bệnh mà cơ thể hắn đang nằm, Lục Thành không chần chừ một giây, lập tức đá hồn phách Dương Gia nhập lại vào cơ thể.
Nhưng chẳng có phản ứng gì.
Tô Cẩm Niên: “Cơ thể và sinh hồn cần thời gian để hòa hợp, chúng ta đi thôi.”
Hứa Kha: “Ừ, , tôi đi với .”
“Anh việc bình thường có vất vả lắm không? Tối nay tôi giúp một tay nhé?”
Giọng họ xa dần.
Lục Thành đi đến bên cạnh tôi: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Được.” Tôi đi vài bước, vẫn không yên tâm, quay đầu lại.
Lục Thành nhận ra, hỏi tôi: “Cô lo cho hắn à?”
Tôi không nhịn lật trắng mắt: “Làm sao có thể?”
“Tôi sợ hòa hợp xảy ra vấn đề, đến lúc đó Diêm Vương trách tội sẽ liên lụy đến .”
“Ồ.”
Lục Thành gật đầu: “Thì ra là lo cho tôi.”
Tôi nghẹn lời, không gì thêm.
Anh : “Yên tâm, không sao đâu. Chỉ là hắn đã ở địa phủ mấy ngày, lại bị kích mạnh như , ít nhiều cũng sẽ để lại di chứng.”
Tôi tò mò: “Di chứng gì cơ?”
Lục Thành đưa tay chỉ vào thái dương: “Ở đây, sẽ có vấn đề, kiểu như chữa xong vẫn chảy nước dãi ấy.”
Tôi ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ.
Không nhịn nhảy lên một cú vào không trung: “Tuyệt quá! Đáng đời tên cặn bã!”
Lục Thành bật khe khẽ.
Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, Hứa Kha và Tô Cẩm Niên đã không còn ở đó.
Trước cửa bệnh viện, đối diện là một bến xe buýt, xung quanh trồng đầy cây đào.
Gió đêm thoảng qua cánh hoa đào rơi lả tả.
Dưới ánh đèn đường, những cánh hoa tựa như những bướm đang uyển chuyển bay lượn.
Nhiều trẻ đứng dưới cây chụp ảnh.
Tôi thêm vài lần, vừa định với Lục Thành, thì thấy ấy đang về phía những cây đào, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Tôi lặng lẽ đứng chờ bên cạnh.
Nghe thấy ấy : “Thật tuyệt.”
Tôi: “Gì cơ?”
“Thời tiết đẹp, cảnh đẹp, cuộc sống cũng tốt.”
Trong lòng tôi khẽ : “Lúc đó, cuộc sống của như thế nào?”
Lúc đó, ý là lúc còn sống.
Lục Thành khựng lại vài giây, như thể chìm vào ký ức nào đó.
Sau đó chớp mắt, quay sang tôi: “Cô muốn biết không?”
“Muốn.”
“Vậy tôi dẫn đi xem.”
Tôi: “Gì cơ?”
Anh không trả lời, chỉ quay người đi về phía nào đó.
Tôi vội chạy theo.
Bóng dáng Lục Thành thẳng tắp, cánh hoa đào không rơi xuống người .
Không hiểu sao, tôi lại thấy hơi buồn.
Tôi lắc lắc đầu, xua tan cảm giác kỳ lạ đó, nhanh chóng đuổi theo.
Không ngờ, Lục Thành đưa tôi đến một viện bảo tàng.
Anh dường như rất quen thuộc nơi này.
Anh đi qua hai hành lang dài, rồi lên hai tầng lầu.
Cuối cùng bước vào một phòng trưng bày, đứng lại trước một bức ảnh cũ.
Anh chỉ vào phía ngoài cùng bên trái bức ảnh, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút vui vẻ: “Cô nhận ra tôi không?”
Nhìn bức ảnh đó, tôi ngây người hoàn toàn.
Đó là một bức ảnh rất cũ, rất lâu đời.
Ghi bên dưới cho biết bức ảnh chụp vào năm 1932.
Trong ảnh là vài thanh niên còn non nớt, mặc bộ quân phục không vừa vặn, đối diện ống kính có phần ngượng ngùng.
Tôi vào vị trí ngón tay chỉ.
Người thanh niên chỉ lộ nửa mặt nghiêng.
Nhưng tôi vẫn nhận ra ngay.
Đó là Lục Thành.
Anh cũng vào bức ảnh, vài giây sau thì dời mắt đi.
Anh dẫn tôi đi quanh phòng trưng bày, vòng tới vòng lui.
Phòng không lớn, chỉ khoảng mười mấy phút là xem hết một vòng.
Nhưng nó chứa đầy ký ức về thời đại mà Lục Thành đã sống trước đây.
Đi hết vòng thứ ba, dừng lại.
Có chút ngại ngùng: “Chắc là chán lắm nhỉ?”
“Không đâu.”
Tôi lắc đầu: “Chỉ là, có chút nặng nề.”
“Lục Thành.” Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc gọi tên : “Anh thật đáng nể.”
Lục Thành sững lại, đầu hơi cúi thấp xuống.
Tôi lại bức ảnh cũ đó, nhẹ giọng hỏi: “Lúc đó bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
Lục Thành : “Năm mất, tôi mười chín.”
Mắt tôi bỗng thấy cay cay.
Nước mắt không kìm trào ra.
Lục Thành giật mình, có chút luống cuống: “Đừng khóc mà, chuyện này có gì phải khóc đâu, đã qua bao năm rồi.”
“Nhìn đi! Giờ mọi người sống rất tốt, rất hạnh phúc, chứng tỏ sự hy sinh của chúng tôi là có ý nghĩa, là đủ rồi.”
Anh càng như , tôi càng không ngừng nước mắt.
Lục Thành tôi, khẽ thở dài.
Anh bước đến, để tôi dựa trán vào vai mình.
Tôi khóc đến ướt một mảng áo .
Lúc đó tôi mới nhận ra mình có hơi ngại.
“Đi nào.”
Tôi cẩn thận kéo tay áo : “Lục Thành, tôi đưa đi xem cuộc sống hiện tại của chúng tôi.”
Chúng tôi đi ngắm những tòa nhà cao tầng, ngắm những ngôi trường.
Nhìn thấy một gia đình ba người vừa xem phim xong.
Nhìn thấy những đôi nam nữ ngồi ăn đêm bên đường, trò chuyện linh tinh.
Thấy các cặp đôi hôn nhau dưới tán đào, thấy nhiều người đang .
Lục Thành cảm thán,
“Trước kia luôn bận rộn nhiệm vụ, đi vội đến vội.”
“Vậy không phải nhờ tôi sao! Nhờ tôi mà tối nay nghỉ ngơi hiếm hoi đấy!”
Lục Thành khẽ: “Tống Vãn Vãn, phải có lương tâm một chút chứ. Tôi với Tô Cẩm Niên tối nay tăng ca là vì ai đây?”
Bạn thấy sao?