Quay Về Thời Gian [...] – Chương 4

8

Tôi và Hứa Kha quyết định chia ra hành .

Tôi định tìm hiểu từ hai vị đại nhân Hắc Bạch Vô Thường xem có cách nào giải quyết không.

Vừa ra khỏi tòa nhà việc của địa phủ, tôi đã thấy Lục Thành.

Thế là tôi không ngần ngại bước tới.

“Lục đại nhân đi nghỉ về rồi sao? Sao ạ? Vui không?”

Lục Thành liếc tôi một cái.

“Nghe khi tôi và Lục Cẩm Niên không ở đây, với đã thay chúng tôi việc?”

“Vâng vâng,” tôi khúm núm, “chúng tôi không ngại gì mà.”

Lục Thành tôi kỹ hơn: “Cảm giác thế nào?”

“Cũng khá ổn ạ.”

“Vậy lần sau lại để các nhé?”

Mắt tôi sáng rực: “Thật sao ạ?”

Lục Thành nheo mắt.

Tôi nhận ra mình quá hăng hái, vội rụt cổ: “Không tốt lắm đâu ạ.”

Lục Thành không gì.

Đột nhiên ấy bước gần lại.

Anh ấy cúi nhẹ xuống, cánh mũi khẽ , tôi bỗng nhớ ra lời một người nào đó đã với mình khi mới tới địa phủ:

Hắc Bạch Vô Thường rất nhạy mũi.

Họ có thể ngửi thấy mùi hồn của người còn sống.

Mà tôi thì đã tiếp với Dương Gia rất lâu, chắc chắn trên người tôi vẫn còn lưu lại mùi của hắn!

Xong đời rồi.

Lục Thành nhíu mày, càng lúc càng tiến gần tôi hơn.

Đầu tôi rối tung.

Thấy ấy sắp mở miệng, tôi nhất thời bối rối, nhào tới hôn lên môi ấy.

Lục Thành đứng sững.

Đôi mắt từ từ chuyển , ngỡ ngàng tôi.

“Cô…”

Tôi vội lên trước: “Lục đại nhân dựa sát tôi như , chẳng phải là muốn hôn sao? Bây giờ hôn rồi, ngài hài lòng chưa? Ôi, ngượng chết mất!”

Nói xong, tôi chẳng quan tâm phản ứng của ấy là gì, xoay người chạy ngay.

Đầu óc tôi chỉ có một suy nghĩ: xong đời rồi, bị đày vào vạc dầu mất.

Tôi phải nhanh chóng về gặp Hứa Kha để bàn bạc cách đối phó.

Tôi chạy nhanh đến mức không để ý rằng, Lục Thành vẫn đứng yên tại chỗ rất lâu.

Anh ấy đưa tay chạm lên môi, đôi tai dần dần đỏ lên.

Các tiểu quỷ chứng kiến toàn bộ sự việc bò.

“Ha ha ha, Hắc Vô Thường bị nữ quỷ đó chiếm tiện nghi!”

“Gì cơ? Hắc Vô Thường đại nhân cũng ngây thơ thế à? Chỉ hôn một cái mà đỏ cả tai?”

“Cậu không biết sao? Lục Thành đại nhân đến địa phủ từ khi mới 19 tuổi, bao năm nay chẳng ai dám trêu ghẹo ấy. Cô nữ quỷ đó chắc là người đầu tiên đấy.”

“Hơn nữa, Lục Thành đại nhân sống vào thời kỳ rất thuần khiết mà…”

9

Ba ngày liền, tôi lang thang khắp địa phủ.

Hứa Kha bảo rằng có những hồn ma sống ở đây lâu năm, biết nhiều chuyện, nên khuyên tôi đi hỏi han thử.

Biết đâu lại tìm cách giải quyết.

Nhưng đi ba ngày, tôi chẳng thu thông tin hữu ích nào.

Đang định quay về, đi ngang qua một ngõ tối, tôi bỗng nghe thấy tiếng khóc nhỏ.

Tôi dừng lại, ngoảnh đầu .

Thấy một bà lão tóc bạc phơ đang nằm bẹp trên đất, mấy hồn ma nam trông không đứng đắn chút nào đang chạy đến giật những tờ tiền giấy trong tay bà.

Dạo gần đây, những thông tin quan trọng thì tôi chẳng nghe mấy, mấy chuyện vặt vãnh thì lại nghe đầy.

Tôi biết rằng, địa phủ cũng giống nhân gian, là nơi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.

Những người già khi chết đi, vào địa phủ không chỉ bị xếp cuối hàng đầu thai, mà còn dễ bị bắt nạt.

Hồn ma không bị thương, cũng chẳng chết .

Nên mấy kẻ đó thích bắt nạt những hồn yếu hơn mình để trút giận từ những bức khi còn sống.

Dù sao cũng chẳng ra hậu quả gì, nên chúng càng tới.

Bà lão này trông lớn tuổi lắm rồi.

Khiến tôi nhớ đến bà ngoại mình.

Bà mất năm ngoái.

Trước khi mất, bà cứ mong gặp tôi một lần, tôi cứ trì hoãn mãi vì công việc bận rộn, mãi sếp không cho nghỉ.

Đến khi tôi hoàn tất nghỉ việc và trở về, thì mọi chuyện đã quá muộn.

Hình ảnh bà hiền từ, hay trong trí nhớ của tôi giờ chỉ còn là một hũ tro lạnh lẽo.

Không còn ai nắm tay tôi, lén bỏ kẹo vào túi tôi nữa.

Tôi bỗng thấy ngẩn ngơ.

Mắt tôi cay xè.

Không kiềm chế mà nghĩ, liệu người bà hiền từ ấy sau khi chết có bị bắt nạt dưới địa phủ không?

“Dừng tay!”

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, đã phản xạ chạy lên.

Tôi đỡ bà lão dậy, chắn trước mặt bà.

“Con nhóc này ở đâu ra ?”

“Cút đi!”

Hai hồn ma nam tôi với vẻ khinh bỉ.

Chúng đưa tay đẩy vai tôi.

Tôi lảo đảo một chút, rồi lập tức đứng thẳng lưng.

“Các người gan to thật đấy!”

“Biết… biết tôi là ai không?”

Chúng liếc nhau, ánh mắt nghi ngờ lướt qua tôi: “Mày là ai?”

Tôi ho khẽ: “Tôi là của Lục Thành.”

Chúng sững người, sau đó ôm bụng lớn.

“Ha ha ha ha ha ha!”

Tôi hơi xấu hổ, gãi mũi.

Buồn lắm sao?

Chẳng lẽ địa phủ không có ma nào đương?

À, nghĩ lại thì cũng đúng, chẳng bao lâu lại phải uống canh Mạnh Bà để đi đầu thai, không cần thiết lắm.

Đang không biết phải sao, thì hai hồn ma nam đột nhiên ngừng .

Cả hai đồng thời lùi lại một bước.

Tôi thầm mừng, họ tin rồi sao?

Tôi lập tức xắn tay áo, giơ nắm .

“Không chạy đi còn đợi gì?!”

“Tôi sẽ gọi các vô thường đến xử lý các người!”

Hai hồn ma nhau, rồi quay đầu bỏ chạy.

Tôi thở phào, vừa định quay lại an ủi bà lão, bảo bà đừng sợ.

Nhưng quay lại thì thấy bà đã đứng cách đó vài mét, đang nắm tay Lục Thành:

“May mà có đại nhân vô thường, không thì tôi lại bị bắt nạt nữa rồi!”

Tôi: “…”

Lục Thành đến từ lúc nào ?

Anh ấy có nghe thấy tôi gì không nhỉ?

… hơi ngượng.

Muốn chạy trốn quá.

Tôi che mặt, từng bước từng bước rón rén lùi lại.

Thì thấy ấy giơ tay chỉ về phía tôi:

“Người này, cũng nên cảm ơn ấy.”

Bà lão liên tục gật đầu, chạy đến : “Cô , cảm ơn nhiều, thật là một hồn ma tốt.”

Tôi nhận một cái thẻ “hồn ma tốt” đầy ngượng ngùng đáp lại.

Sau khi bà cụ rời đi, Lục Thành tiến lại gần tôi.

Tôi trời, đất, nhất quyết không ấy.

Lục Thành cúi đầu tôi: “Bạn tôi?”

Tôi: “…Hiểu lầm thôi mà.”

“Vô thường… trai?”

Tôi: “Nếu không thích nghe, sau này tôi sẽ không gọi thế nữa.”

Ngón chân tôi bấu vào đất, thật sự không biết sao để đối diện nữa.

Lục Thành không hỏi thêm, giọng chuyển nhẹ: “Cô vừa rồi, vì sao lại giúp bà ấy?”

“Thấy chuyện bất bình…” Tôi ngập ngừng: “Tôi nghĩ đến bà ngoại tôi.”

Không biết có phải vì Lục Thành quá hợp gu tôi hay không, mà tôi lại thấy muốn tâm sự với .

Kể xong chuyện về bà ngoại, tôi hơi ngượng, nhún vai.

“Chỉ là thôi.”

Lục Thành im lặng vài giây, hỏi tôi: “Bà ngoại tên là gì?”

Khi tôi ra tên, trên tay bất ngờ hiện lên một cuốn sổ.

Anh cúi đầu lật qua lật lại, một lúc sau, trên mặt hiện lên một nụ thoáng qua.

“Tôi có tin tốt đây.”

Anh ngẩng đầu tôi: “Bà ngoại khi vừa đến địa phủ đã lập tức đi đăng ký, lấy số thứ tự sớm, chẳng ở lại địa phủ bao lâu đã đầu thai rồi, và đầu thai vào một gia đình tốt.”

Tôi chớp mắt, mất vài giây mới nhận ra ấy vừa gì.

Nhẹ nhõm như trút gánh nặng, tôi thở phào một hơi dài.

“Thật tốt quá.”

Tôi ngước Lục Thành, má nóng bừng: “Cảm ơn .”

Lục Thành thu cuốn sổ lại, khoanh tay đứng đó, tôi với vẻ ung dung.

“Ồ, cảm ơn thế nào đây?”

Ánh mắt như có thể xuyên thấu tâm trí tôi, khiến tôi không dám thẳng.

Tôi lắp bắp liền: “Hôm khác em mời ăn hương nến! Nhà em cháy rồi, em phải về dập lửa đây, Lục đại nhân gặp lại sau!”

Nói xong tôi quay đầu bỏ chạy.

Chạy vài bước, quay lại thì thấy Lục Thành đang ung dung bước theo sau.

Tôi dừng lại: “Anh theo tôi gì?”

Anh : “Tôi có thể dập lửa, chỉ là việc nhỏ thôi, không cần khách sáo.”

Tôi lập tức giơ tay chặn lại.

“Không… không tiện lắm.”

“Sao lại không tiện?”

Tôi ấp úng: “Tôi với Hứa Kha… là hai chưa chồng mà…”

Nghe xong, Lục Thành khẽ.

Nhưng vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc.

“Tống Vãn Vãn, rốt cuộc đã mang sinh hồn của ai đến địa phủ?”

Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng.

Xong rồi!

Anh ấy quả nhiên đã phát hiện ra.

10

Bên trong căn phòng trọ nhỏ, Lục Thành và Tô Cẩm Niên đứng song song, chắn trước cửa nhà vệ sinh.

Họ vào trong, nơi Dương Gia đang bị tôi và Hứa Kha “chăm sóc” đến mức không còn ra hình dáng hồn ma nữa.

Tôi và Hứa Kha co rúm lại ở một góc, không dám gì.

“Các là quản lý ở đây đúng không?!”

Dương Gia thấy họ, mắt sáng lên, loạng choạng bò dậy, túm chặt lấy tay áo Lục Thành.

“Hai con nhỏ này giam giữ tôi trái phép! Mẹ kiếp, sao tôi lại chết thế này ? Chắc chắn là tụi nó bày trò!”

“Các phải xử lý chuyện này! Mau thả tôi về nhà! Cho tôi về đi!”

Hắn quá khó nghe.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...