Đọc từ đầu:
_________
7
Tôi lạnh mặt.
Dứt khoát từ chối lời cầu xin của ta.
Không ngờ ta bắt đầu khóc lóc van nài.
“Vi Vi, mình biết cậu tốt với mình.”
“Biết cậu thương xót cho mình.”
“Số tiền đó, thật sự một lúc mình không thể gom đủ !”
Vừa , nước mắt ta cũng lăn dài trên má.
Nhưng giờ phút này, trong mắt tôi, cảnh tượng đó chỉ thấy buồn .
Hình ảnh Thẩm Giai Giai căm ghét, khinh bỉ tôi ban nãy.
Còn văng vẳng trong tâm trí tôi.
Vậy mà giờ đây, ta lại hèn mọn cầu xin tôi tha thứ.
“Không thể.”
“Vẫn câu cũ, hoặc trả tiền, hoặc ngồi tù.”
Thấy tôi thái độ kiên quyết.
Thẩm Giai Giai càng hoảng loạn, vừa khóc vừa gào tên tôi.
“Vi Vi, chẳng phải chúng ta là thân nhất sao?”
“Chẳng lẽ cậu thật sự muốn dồn mình vào chỗ chết à?”
Tôi siết chặt nắm .
“Chuyện hôm nay, đều là do tự chuốc lấy.”
Nực thay.
Cô ta lại cho rằng cảnh ngộ thê thảm hiện tại của mình.
Là do tôi ra.
Phải biết rằng.
Kiếp trước ta vì hận thù.
Đã đâm tôi ba mươi sáu nhát dao!
Nói xong.
Tôi quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Cánh cửa khép hờ.
Tiếng Thẩm Giai Giai gào khóc cầu xin vang ra qua khe cửa.
Cảnh sát cũng bước ra, nhẹ giọng an ủi tôi.
“Số tiền sẽ đòi lại .”
“Nhưng sẽ cần một khoảng thời gian.”
Tôi ngẩng đầu lên.
“Tiền, tôi sẽ nhận lại.”
Tôi hiểu rất rõ bản tính của Thẩm Giai Giai.
Loại người có lòng thù hận sâu như ta.
Chắc chắn sẽ tìm mọi cách ra ngoài.
Rồi đem toàn bộ oán hận đổ lên đầu tôi.
Để tránh bi kịch kiếp trước tái diễn.
Tôi liều mình lái xe xuyên đêm về nhà bà ngoại.
Thu dọn hành lý cho bà.
Sau đó đặt luôn bốn vé máy bay.
Sau một đêm chạy ngược chạy xuôi.
Trời đã sáng, gần năm giờ sáng.
Chuyến bay lúc tám giờ.
Ăn sáng xong, cả nhà chúng tôi lập tức ra sân bay.
Trên đường đi.
Bố mẹ tôi liên tục truy hỏi về chuyện của Thẩm Giai Giai.
Nhưng tôi cũng không muốn nhiều.
Tôi sợ bố mẹ lo lắng.
Đi chơi là để thư giãn tinh thần mà.
Quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Sau khi máy bay hạ cánh.
Tôi nhận cuộc gọi từ cảnh sát.
Anh ấy thông báo cho tôi.
Thẩm Giai Giai sẽ hoàn trả toàn bộ số tiền trước buổi chiều hôm đó.
Và hỏi tôi có đồng ý hòa giải không.
“Tôi sẽ đồng ý hòa giải sau khi nhận đủ số tiền ta trả.”
Đến bốn giờ chiều.
Một trăm vạn đã chuyển thẳng vào tài khoản của bố tôi.
Đồng thời.
Trương Viện Viện cũng nhắn tin WeChat cho tôi.
Tin nhắn dài vỏn vẹn hai ý.
Thứ nhất là xin lỗi tôi.
Mong tôi đừng chấp nhặt chuyện xảy ra tại khách sạn hôm đó.
Thứ hai là tức giận chửi bới Thẩm Giai Giai.
“Tôi đã bảo rồi, chim sẻ sao hóa thành phượng hoàng ?”
“Đồ nghèo hèn thì mãi mãi chỉ là đồ nghèo hèn thôi!”
“Cô ta còn ra vẻ với tôi nữa chứ!”
“Cậu không biết đâu, nửa đêm hôm qua ta còn gọi điện cho tôi.”
“Đòi lại cái dây chuyền mà ban ngày ta tặng tôi!”
“Tôi lớn từng này rồi, chưa từng thấy ai mất mặt đến !”
“Loại người như ta.”
“Cả đời chỉ xứng đáng sống trong khu ổ chuột!”
Xem xong tin nhắn của Trương Viện Viện.
Tôi không hề do dự.
Lập tức xóa ta khỏi danh sách bè.
Tiện tay, tôi cũng xóa luôn mấy người học chỉ biết a dua nịnh hót khác.
Giữ lại chỉ thêm chướng mắt.
Bạn thấy sao?