3
Chỉ đến khi về đến nhà, thấy mẹ đang bận rộn trong bếp và bố vừa tan cầm bát nước lớn uống, tôi mới thật sự cảm nhận : mình đã thật sự sống lại rồi.
Mẹ tôi bị hành của tôi cho giật mình, còn tưởng con bị bắt nạt ở trường. Sau khi hỏi kỹ, tôi chỉ là mình cảm thấy có hy vọng thi đậu đại học nên vui quá mà bật khóc.
Những ngày sau đó, tôi hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Thẩm Hải Xuyên trong trường, dứt khoát rạch ròi, không còn dính dáng gì đến ta nữa. Trước kia, ta còn mang nửa cái bánh ngô đến lớp, từ khi tôi bắt đầu đưa phần ăn sáng của mình cho ta thì ta chẳng thèm mang gì theo nữa.
Có lẽ mấy ngày nay, ta vẫn chưa tin tôi thật sự thay đổi, tưởng tôi lại bày trò để thu hút sự ý của ta nên vẫn không mang đồ ăn. Kết quả là đang học thì đói quá ngất xỉu.
Tôi chỉ đứng một bên, lạnh lùng .
Biết Thẩm Hải Xuyên ngất vì đói, Lý Thúy quay sang trách tôi, hỏi sao không tiếp tục mang đồ ăn cho ta.
“Tôi không nợ gì ta cả. Cậu thấy ta đáng thương thì cậu đưa phần ăn của cậu cho ta đi.”
Lý Thúy im bặt, không thêm lời nào.
Tan học, tôi vẫn đi đường riêng, không đi cùng Thẩm Hải Xuyên. Kiếp trước, ta luôn đi theo tôi từ xa, hôm nay, phía sau hoàn toàn vắng lặng.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi—hôm nay chính là ngày mà kiếp trước tôi bị rơi xuống nước và Thẩm Hải Xuyên cứu!
Suýt chút nữa quên mất chuyện quan trọng thế này.
Phía trước là một con dốc gần như thẳng đứng, khi xuống dốc chỉ có thể nắm lấy cành cây hai bên để bám víu mà từ từ men xuống. Chỉ cần lỡ một bước là ngã lăn xuống, mà phía dưới, bên cạnh con đường nhỏ chính là một cái hồ sâu.
Không phải chỉ có con đường này để về làng, nếu muốn vòng qua thì trời tối cũng chưa chắc đã tới nhà.
Tôi siết chặt nắm tay, âm thầm thề với lòng: kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện tái diễn.
Đang chuẩn bị xuống dốc thì tôi chợt thấy có người đang đi về phía này từ xa.
Trẻ trung, đôi mắt tinh —là Lan Tĩnh Thu!
Cô ta không còn ăn mặc sang trọng, không còn cái dáng vẻ kiêu kỳ lúc về già. Giờ ta là một trí thức trẻ về nông thôn, mặt mũi đen nhẻm như tôi, dáng người gầy gò, sắc mặt vàng vọt, đầy vẻ tiều tụy.
Kiếp trước, ta trách tôi vỡ giữa ta và Thẩm Hải Xuyên. Vậy thì kiếp này, tôi sẽ “thành toàn” cho ta!
Tuy không chắc Lan Tĩnh Thu có rơi xuống nước hay không, mắt phải tôi giật liên hồi, linh cảm mách bảo rằng việc tôi ngã xuống nước kiếp trước chắc chắn không hề đơn giản. Và lát nữa, tôi sẽ biết rõ sự thật.
Tôi vội vàng tìm chỗ nấp, quan sát hình.
Không lâu sau, Lan Tĩnh Thu đã bước tới sườn dốc, bám vào cành cây để từ từ leo xuống.
Chờ một lúc lâu mà không thấy chuyện gì xảy ra, trong lòng tôi bắt đầu thấy hụt hẫng.
Lẽ nào kiếp trước tôi thật sự chỉ là xui xẻo? Nhưng con đường này tôi đã đi bao nhiêu lần, tại sao lại chỉ đúng hôm đó ngã xuống?
Đang suy nghĩ thì tôi chợt nghe một tiếng hét thất thanh, rồi tiếp theo là tiếng “ùm” – có thứ gì đó nặng rơi xuống nước.
Tôi đứng trên sườn dốc xuống, thấy Lan Tĩnh Thu đang vùng vẫy trong nước trong trạng vô cùng nhếch nhác. Còn Thẩm Hải Xuyên thì đang đứng chờ ở phía bên kia hồ. Nghe thấy tiếng , ta lập tức nhảy xuống nước, bơi về phía âm thanh phát ra.
Quả nhiên, kiếp trước tôi căn bản không phải tự ngã xuống nước, mà là bị Thẩm Hải Xuyên dàn dựng!
Rõ ràng tôi đã thổ lộ cảm với ta, rằng mình thích ta. Vậy mà ta ngoài mặt thì từ chối, sau lưng lại cố sắp đặt một vở kịch, để tôi mang nỗi áy náy cả đời, để ta có thể nắm trái tim tôi và điều khiển tôi suốt cả kiếp!
Mẹ Thẩm thì chưa từng có lời nào tử tế với tôi.
“Nếu không phải vì cứu mày, con tao đời nào phải cưới cái sao chổi như mày? Giờ nó là giáo sư, biết bao thành phố muốn theo. Mày không biết mình tích đức bao kiếp mới có phúc gả vào nhà tao mà ăn sung mặc sướng đấy!”
Hận thù trong lòng tôi dâng trào, môi bị tôi cắn đến bật máu mà không hề hay biết.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ không để bọn họ sống yên! Tôi chờ để xem bọn họ sẽ kết cục ra sao!
4
Vừa lúc Thẩm Hải Xuyên vớt Lan Tĩnh Thu lên, mẹ Thẩm đã dắt theo một đám người ào ào kéo đến hóng chuyện.
“Hôm qua tôi còn thấy chỗ này có đám nấm cơ đấy, sao nay không còn cái nào thế? Không biết đứa nào vặt sạch cả rồi! Ấy da, ai ngã xuống nước kìa? Mau ra xem đi!”
Kiếp trước, người cứu là tôi. Tôi bị Thẩm Hải Xuyên ôm chặt trong lòng, áo quần ướt sũng, cảnh tượng ấy bị cả làng thấy, chưa đến nửa ngày đã đồn ầm khắp nơi.
Kiếp này, tôi chỉ là người ngoài cuộc, lặng lẽ nằm trên sườn dốc xem trò vui.
Tôi nhanh mắt thấy khoảnh khắc Thẩm Hải Xuyên phát hiện người đang vùng vẫy dưới nước là Lan Tĩnh Thu, cả người khựng lại một chút. Nhưng rất nhanh ta đã lấy lại phản ứng, hơi do dự một chút, rồi nhân lúc Lan Tĩnh Thu không để ý, ta lặng lẽ cởi mở quần áo ta ra.
Tôi chớp mắt mấy cái — kiếp trước, trong thư Thẩm Hải Xuyên viết cho Lan Tĩnh Thu có rằng: từ hồi học cấp ba, ta đã thích Lan Tĩnh Thu rồi. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình, không dám thổ lộ. Sau đó lại vì cứu tôi mà bị tôi “quấn lấy”, mới đành phải cưới tôi.
Giờ nghĩ lại, có phải ta vốn chẳng định “hút máu” tôi lâu dài, chỉ là nhân cơ hội này để đến bên người trong lòng?
Nhưng ngay sau đó, Lan Tĩnh Thu lại bất ngờ đẩy mạnh Thẩm Hải Xuyên ra.
“Ai cần cứu? Đồ đạo đức giả!” Cô ta vừa vừa siết chặt lại áo, rồi đứng dậy chạy thẳng.
Mẹ Thẩm thấy cứu nhầm người, cũng không còn kêu gào ầm ĩ như kiếp trước. Nhưng vì có nhiều người chứng kiến nên chuyện Thẩm Hải Xuyên bế một Lan Tĩnh Thu ướt sũng, quần áo xộc xệch trong lòng rất nhanh đã lan khắp cả làng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tưởng sẽ sớm nghe tin hai người họ cưới nhau, không ngờ… dù điều tiếng có khắp nơi, hiện tại Lan Tĩnh Thu vẫn không đồng ý lấy Thẩm Hải Xuyên.
Lan Tĩnh Thu sắp thi đại học, một khi thi đỗ sẽ trở lại thành phố. Cô ta vốn không hề muốn kết hôn với Thẩm Hải Xuyên. Dù Thẩm Hải Xuyên cũng sẽ thi đại học, ai dám chắc ta đậu?
Mặc dù kiếp trước ta đúng là thi đậu hiện tại Lan Tĩnh Thu đâu biết chuyện tương lai.
Kiếp trước, sau khi Thẩm Hải Xuyên đỗ vào đại học Bắc Kinh, ta mới bắt đầu dây dưa với Lan Tĩnh Thu. Để tán tỉnh ta, ta dẫn đi xem phim, mua váy vóc, hết lần này đến lần khác viện cớ xin tiền tôi.
Xem ra, kiếp trước chỉ có mỗi tôi là mù quáng vì .
…
Tôi cứ tưởng đời này mình đã dứt hoàn toàn với Thẩm Hải Xuyên, nào ngờ… ta vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Hôm nay trường cho nghỉ, tôi vừa đi cắt cỏ heo về thì thấy Thẩm Hải Xuyên đang đứng trước cửa nhà.
Thấy tôi, mắt ta sáng rực lên, lập tức chạy tới.
“Phùng Thu Nguyệt, cuối cùng cậu cũng về, tôi đứng đợi nãy giờ rồi.”
“Đợi tôi gì?” Tôi chẳng buồn quan tâm, ôm bó cỏ heo đi thẳng ra sân sau.
“Đợi đã, tôi có chuyện muốn .” Thấy tôi chẳng buồn để ý, Thẩm Hải Xuyên liền giật phăng bó cỏ khỏi tay tôi, ném xuống đất rồi chắn ngay trước mặt tôi.
“Phùng Thu Nguyệt, trước đây chẳng phải cậu thích tôi sao? Tôi đồng ý rồi. Chỉ cần nhà cậu đồng ý chu cấp cho tôi học đại học, chờ tôi lấy bằng tốt nghiệp, tôi sẽ cưới cậu.”
Thẩm Hải Xuyên đặt hai tay lên vai tôi, mặt mày nhăn nhó, vẻ như đang cực kỳ “nhẫn nhịn vì ”.
Tôi siết chặt con dao cắt cỏ, cố kiềm chế cơn bốc đồng muốn chém bay đôi tay ấy, mỉm lạnh nhạt ta.
“Thẩm Hải Xuyên, thế cậu có thích tôi không?”
Nghe câu hỏi đó, vẻ mặt Thẩm Hải Xuyên giãn ra rõ rệt, như thể đoán trúng ý tôi.
Anh ta ngập ngừng một chút rồi thở dài: “Tuy bây giờ tôi chưa thích cậu, chỉ cần cậu kiên trì, tôi tin rằng sau này ở bên nhau lâu sẽ có cảm thôi.”
Nghe xong câu này, mọi oán hận trong tôi với Thẩm Hải Xuyên bỗng dưng tan biến hẳn.
Những đau đớn vì bị phản bội ở kiếp trước, những tủi nhục, chịu đựng, khát khao công nhận — giờ đây nghĩ lại, thật nực .
Vì một người như thế này mà tôi từng khổ sở đến thế, thật chẳng đáng chút nào.
Sống lại một lần, điều tôi nên quan tâm là người thân và việc học hành. Dù là oán hận Thẩm Hải Xuyên, cũng chẳng đáng để tôi phí tâm trí. Một người như ta… không xứng!
“Trùng hợp thật, Thẩm Hải Xuyên. Giờ tôi cũng không thích cậu nữa rồi. Mong cậu cũng kiên trì, từ nay đừng đến phiền tôi nữa!”
Nói xong, tôi cúi xuống ôm bó cỏ lên định rời đi.
“Phùng Thu Nguyệt, cậu đừng hối hận! Chờ tôi thi đỗ đại học, có việc tốt, đến lúc đó cậu muốn quay lại, thì cũng muộn rồi!”
Tôi khẽ khẩy, chẳng buồn đáp.
“Phùng Thu Nguyệt, cậu đừng voi đòi tiên! Tôi thừa nhận mấy ngày nay cậu không thèm để ý tới tôi tôi bắt đầu để tâm đến cậu hơn, giờ tôi đã cho cậu cơ hội rồi, chẳng lẽ cậu định chờ đến khi tôi cưới Lan Tĩnh Thu thì mới chịu tỉnh ra?”
Thẩm Hải Xuyên đã bắt đầu mất bình tĩnh.
Có lẽ là do kiếp trước tôi cho ta quá nhiều tự tin, khiến ta nghĩ tôi không thể sống thiếu ta.
“Lan Tĩnh Thu mà chịu lấy cậu á? Đừng mơ nữa!”
Tôi quay lại, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
“Được! Đợi tôi cưới ấy rồi, cậu cứ ngồi mà khóc đi!”
Nói xong, Thẩm Hải Xuyên giận dữ bỏ đi.
Kết hôn à? Tốt thôi. Hai kẻ ích kỷ chỉ biết lợi dụng người khác, đúng là nên trói chung lại với nhau!
Bạn thấy sao?