Quay Về Đêm Giao [...] – Chương 1

Trước Tết, giúp việc trong nhà có việc riêng nên xin nghỉ.

Dì cả giới thiệu cho một người giúp việc mới. Ngày đầu tiên bà ta đến, vừa quan sát từng ngóc ngách trong nhà, vừa lẩm bẩm: “Nhà cửa khang trang thế này, vẫn nên có một đứa con trai để nối dõi mới phải.”

Tôi cứ tưởng bà ta chỉ đang bóng gió chuyện bố mẹ tôi sinh thêm con, không—bà ta nhắm đến tài sản của gia đình tôi.

Tối Giao thừa, bà ta gọi con trai đến, định giở trò với tôi.

Tôi ra sức phản kháng, cuối cùng vẫn bị hắn ta dùng gối bịt chặt đến ngạt thở.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã quay trở lại khoảnh khắc tối ba mươi Tết, ngay lúc bọn họ vừa bước chân vào cửa.

Nhìn hai kẻ ác đứng sừng sững trước mặt, tôi lạnh toát cả người.

“Ai đấy?”

Giọng mẹ tôi vang lên từ phòng khách.

“Không có gì đâu, chỉ là người đến xin xỏ chút đồ thôi.”

1

Nghe tôi , mẹ tôi nhất thời không hiểu, ngơ ngác đi tới.

“Con linh tinh gì thế? Đêm Giao thừa gì có ai đi xin ăn chứ?”

Vừa thấy người đứng ngoài cửa, mẹ tôi rõ ràng sững lại.

Dì Dương Tú Mai thấy tôi ra mở cửa, ban đầu khuôn mặt tràn đầy nụ niềm nở. Nhưng khi nghe câu của tôi, nụ đó bỗng cứng đờ.

“Ôi trời, Hân Hân, con đang ?”

Mẹ tôi liếc hai người ngoài cửa, nở một nụ có phần gượng gạo:

“Dì Dương, chẳng phải tôi đã cho dì nghỉ Tết rồi sao? Sao còn quay lại? Dịp này không ở nhà sum vầy với gia đình à?”

Dù sao cũng chẳng ai lại chọn đúng đêm Giao thừa để đến nhà người khác, huống hồ còn dẫn theo cậu con trai đang tuổi thanh xuân.

Thấy mẹ tôi không tỏ vẻ nghi ngờ gì, Dương Tú Mai như thể chẳng nhận ra chút lúng túng nào, kéo con trai đi thẳng vào nhà, ngang nhiên lách qua tôi.

“Phu nhân, tôi đặc biệt đưa con trai tới để cảm ơn bà đấy. Bao năm qua nhà bà là chủ tốt nhất mà tôi từng gặp. Nhân dịp năm mới, tôi nghĩ mình nhất định phải tới bày tỏ lòng biết ơn.”

Mẹ tôi gượng:

“Ôi trời, thế này ngại quá, trời lạnh thế mà còn dẫn cả cháu theo nữa.”

Dương Tú Mai cầm theo giỏ trứng gà ta và hai con gà trống thả vườn, thản nhiên đi thẳng vào bếp như chốn không người. Vừa đặt đồ xuống, bà ta vừa :

“Gà nhà tôi nuôi đấy, toàn gà ta, giá trị dinh dưỡng cao lắm!”

Đã từng trải qua cái chết một lần, tôi chẳng muốn để bọn họ bước vào nhà nữa. Tìm đại một cái cớ, tôi thẳng:

“Dì Dương, hôm nay là đêm Giao thừa, tấm lòng của dì tôi xin nhận. Trời cũng sắp tối rồi, tôi và gia đình còn phải ăn cơm tất niên nữa.”

Câu này ra, ai có chút ý tứ đều hiểu là tôi đang muốn tiễn khách.

Vậy mà bà ta cứ như không nghe thấy, hề hề:

“Vậy thì tốt quá, để tôi nấu cho! Tôi biết rõ mọi người thích ăn gì mà. Mau nào, con trai, ra ngoài chuyện với Hân Hân và phu nhân đi.”

Nói xong, bà ta lập tức xắn tay áo bận rộn trong bếp, như thể đây là nhà mình .

Người ta vẫn “đưa tay không đánh kẻ ”, mẹ tôi cũng bị thái độ trơ trẽn của bọn họ cho á khẩu, nhất thời chẳng biết phải gì.

“Cháu chào dì, cháu là Trình Dực.”

Mẹ tôi chỉ mỉm lịch sự, đáp lại một tiếng rồi cũng chẳng biết gì thêm.

Không khí dần rơi vào im lặng, còn tôi thì không ngừng suy tính xem phải sao để đuổi bọn họ ra khỏi nhà.

Trình Dực ngồi đó, ánh mắt cứ lén lút liếc về phía tôi.

Hắn chính là kẻ đã tôi trong kiếp trước. Giờ đây, hắn lại ngồi ngay trước mặt tôi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ nghĩ đến những gì sắp diễn ra vào tối nay, tôi đã lạnh toát cả người.

Đúng lúc đó, từ phía bếp vọng ra tiếng tranh cãi khe khẽ.

2

Trong nhà ngoài Dương Tú Mai, còn có dì Trương – người đã việc nhiều năm trong gia đình tôi. Dì ấy ở lại ăn Tết cùng nhà tôi, đợi sau Tết mới nghỉ.

Lúc này, trong bếp chính là hai người bọn họ đang tranh cãi.

Bên ngoài phòng khách, chúng tôi chẳng ai gì, nên tiếng đối thoại từ bếp vọng ra rõ mồn một.

Dì Trương :

“Tôi đã chuẩn bị xong nhân bánh rồi, những món phu nhân thích cũng đã xong. Hai chúng ta cùng gói há cảo, một lát là xong ngay thôi.”

Dương Tú Mai lập tức chanh chua phản bác:

“Cả năm mới có một cái Tết, chỉ ăn mỗi há cảo với mấy món đơn giản thế này, như nhà nghèo không có gì ăn ấy! Tôi thấy trong bồn rửa có cả đống hải sản kìa, nào là tôm hùm, cua hoàng đế, không ăn sớm thì hỏng hết đấy!”

Dì Trương bình tĩnh đáp:

“Không hỏng đâu, chúng vẫn còn sống. Chỗ đó là chuẩn bị để tiếp khách mấy ngày tới. Hôm nay là bữa cơm đoàn viên, trong nhà chỉ có vài người, phu nhân bảo đơn giản là .”

“Thế mà cũng ! Con trai tôi chẳng phải khách sao? Nó là sinh viên đại học đấy, phải tính là khách quý chứ! Đã là khách quý thì sao lại chỉ đãi vài món đơn giản như thế? Tránh ra đi! Đợi sau này con trai tôi cưới Hân Hân rồi, tất cả những thứ này đều là của nhà tôi! Nếu bây giờ bà dám đắc tội với tôi, cẩn thận đến lúc đó tôi đuổi bà đi đấy!”

Dương Tú Mai thẳng tay xô dì Trương sang một bên, ngang nhiên bắt tay vào bữa tiệc hải sản của bà ta.

Nghe thấy những lời vừa rồi, sắc mặt mẹ tôi tối sầm lại. Bà không một lời, chỉ đứng dậy đi thẳng vào phòng.

Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên Dương Tú Mai đến nhà tôi. Khi thấy cách bày trí trong nhà, bà ta đã không kìm mà cảm thán:

“Nhà to thế này, gia tài lớn thế này, sau này chắc chắn phải có một đứa con trai thừa kế mới !”

Ai cũng biết tôi là con một. Nếu bà ta có tư tưởng trọng nam khinh nữ trong nhà mình thì tôi không quan tâm, dám những lời đó ngay trước mặt tôi, đúng là quá đáng!

Lúc đó tôi đã định mở miệng phản bác lại, mẹ tôi kéo tôi lại, khẽ :

“Dù sao bà ta cũng là người do dì cả con giới thiệu, đừng căng quá.”

Tôi lạnh, thì thầm đáp lại:

“Mẹ, mẹ còn không hiểu con người của dì cả sao? Bà ấy mà tốt bụng đến mức giới thiệu cho chúng ta một bảo mẫu tử tế à? Chưa biết chừng lại muốn gửi một tai họa tới để phiền phức cho chúng ta đây!”

Trước đây, tôi từng nghĩ cái gọi là “đứa con trai thừa kế” mà Dương Tú Mai nhắc đến chỉ là lời khuyên bố mẹ tôi sinh thêm con khi còn trẻ.

Nhưng mãi đến khoảnh khắc trước khi chết, tôi mới nhận ra âm mưu thực sự của mẹ con bà ta.

Bà ta đâu phải đang khuyên sinh thêm con—mà là muốn đoạt mạng cướp tài sản!

Tôi quay đầu về phía kẻ thủ ác.

Trình Dực thấy tôi chằm chằm vào hắn, liền ngồi thẳng lưng, ánh mắt lóe lên tia đắc ý.

Hắn cũng nghe rõ những lời của Dương Tú Mai.

Thế , thay vì cảm thấy xấu hổ, hắn lại có vẻ như đang tự hào vì điều đó.

3

Trình hiện đang việc ở đâu?”

Tôi muốn thăm dò hắn một chút, ít nhất cũng phải biết xem hắn nhắm vào tài sản hay là mạng sống của tôi.

Trình Dực thấy tôi chủ bắt chuyện thì lập tức ra vẻ đắc ý.

“Tôi vừa tốt nghiệp đại học, vẫn chưa có thời gian tìm việc.”

“Ồ~ tức là ở nhà ăn bám bố mẹ?”

Lời tôi vừa dứt, sắc mặt hắn liền thay đổi, có vẻ hơi mất bình tĩnh.

“Cô biết gì chứ! Cả làng tôi chỉ có mình tôi là sinh viên đại học! Tôi vừa tốt nghiệp, cả làng đã tranh nhau giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi đều từ chối hết!”

“Tại sao?”

“Toàn một lũ quê mùa, tôi là sinh viên đại học, bọn họ không soi gương xem mình có xứng với tôi không à?”

Tôi suýt bật .

Một kẻ vừa không có công việc vừa chẳng có tài cán gì, mà còn dám chê bai người khác.

“Vậy theo , kiểu con thế nào mới xứng với ?”

Trình Dực nghe tôi hỏi , còn cố tỏ ra thoải mái, đáp:

“Em như thế này là rồi, chỉ tiếc là hơi lớn tuổi một chút. Nhưng không sao, mẹ bảo ‘ hơn ba, nhà có lộc’ mà.”

Mặt dày đến mức này, tôi đúng là hiếm khi gặp .

Tôi tiếp tục hỏi:

“Vậy nhà cầu gì về sính lễ hay hồi môn không?”

Vừa nghe xong câu này, mắt hắn sáng rực lên.

“Nhà điều kiện không tốt lắm, sính lễ thì chỉ có thể đưa ba mươi nghìn. Nhưng mà cưới xong, thủ tục xong xuôi, em phải mang số tiền đó về lại nguyên vẹn.

“Còn của hồi môn thì cũng đơn giản thôi, nhà em có điều kiện mà, bỏ ra năm triệu là , thêm một căn biệt thự đứng tên , rồi một chiếc xe ba trăm triệu nữa là đủ rồi.”

Nghe xong, tôi không nhịn bật .

Xem ra, hắn chỉ đơn thuần muốn vơ vét tài sản.

Vậy thì cái chết của tôi trong kiếp trước, có lẽ chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn chứ không phải kế hoạch ngay từ đầu.

Hắn thấy tôi , càng nước lấn tới.

“Nhà em chỉ có một mình em là con , sau này gia sản của nhà em chẳng phải đều thuộc về sao? Thế nên sau khi kết hôn, em cũng không cần đi đâu, ở nhà nội trợ, chăm sóc rồi. Mà cưới xong thì phải sinh con ngay nhé, mẹ muốn có cháu bồng rồi. Nhất định phải sinh con trai!”

Tôi siết chặt chiếc cốc trong tay, chỉ sợ mình không kìm mà đập thẳng vào đầu hắn.

“Còn cầu nào khác không?”

Hắn nghĩ một lát, rồi thản nhiên :

“Nhà, xe phải đứng tên . Trước mắt thì chỉ có , sau này nghĩ ra gì sẽ sau.”

Tôi dằn mạnh chiếc cốc xuống bàn.

“Rắc!”

Chiếc cốc lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.

Tôi hắn, ánh mắt lạnh như băng.

“Chúng ta không hợp nhau. Ăn xong bữa này, và mẹ về đi.”

Sắc mặt hắn tái đi, vội vàng cất giọng:

“Em còn chưa thực sự tìm hiểu , sao đã vội kết luận là không hợp?”

Tôi vừa định mở miệng mắng hắn một trận thì—

Bố tôi đã về.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...