Từng tiếng vang lên như xé nát lòng tôi, tôi lặng lẽ rời khỏi căn phòng, đi xuống sàn đấu ngầm.
Không còn ai xung quanh, tôi không thể kìm nén nữa mà khóc nức nở.
Ban đầu chỉ là những tiếng nức nở nghẹn ngào, rồi dần dần là tiếng khóc tủi hờn, như thể dốc hết bao tủi nhục của hai kiếp người vào nước mắt.
Vừa ra khỏi sàn đấu ngầm, tôi đụng phải trai đang chạy tới.
Anh lập tức dừng lại, “Triều… Triều Triều, em sao thế…?”
Anh trai không hỏi thêm, tôi biết chắc bây giờ mắt tôi đã đỏ hoe.
Quần áo vẫn còn xộc xệch, bị Phí Liệt xé rách khi nãy, trông chẳng khác nào vừa bị nhục.
Anh trai tôi lo lắng, “Triều Triều, em đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh sẽ đòi lại công bằng cho em!”
Tôi giữ tay , giải thích:
“Không sao đâu , quên mất em cũng có chút bản lĩnh mà, em không bị ai ức hiếp cả. Chỉ là em đã nghĩ thông suốt vài chuyện.”
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu kiên cường trai:
“Anh, em muốn quay về Bắc Thành!”
“Được, , !”
Anh trai vỗ vai tôi, kéo tôi vào lòng, mắt cũng đỏ hoe.
“Triều Triều, em nghĩ thông rồi là tốt rồi. Anh đến đây chính là để tính sổ với kẻ kia, may mà em kịp tỉnh ngộ, không để mọi chuyện đi quá xa. Về Bắc Thành, để ba tìm cho em một người còn tốt hơn cái kẻ kia gấp nghìn lần, em không cần phải chịu ấm ức nữa!”
Ngốc thật, còn chưa biết kẻ mà em chính là người em tốt của – Phí Liệt. Ở kiếp trước, sau khi thấy cảnh tượng giữa tôi và Phí Liệt, đã đánh Phí Liệt một trận rồi muốn đưa tôi đi.
Chính tôi không cam lòng, ép buộc Phí Liệt phải chịu trách nhiệm, mới dẫn đến kết cục thảm sau này.
Nghĩ đến đây, tôi lại òa khóc trong vòng tay .
Kiếp trước, tôi chìm dưới đáy biển, đến phút cuối còn không gặp lại người nhà lần cuối.
Tôi dụi đầu vào vai :
“Ừ, ạ, em sẽ không quay lại Nam Thành nữa.”
“Cũng sẽ không người đó nữa.”
Từ giờ trở đi, Phí Liệt trong lòng Thẩm Triều Triều.
Chỉ là một người xa lạ ở Nam Thành.
Sau khi rời khỏi khu biệt thự nhà họ Phí cùng trai, tôi quay lại sàn đấu ngầm thu dọn đồ đạc.
Để trai không lo lắng, tôi đồng ý với đề nghị của – sau khi bàn chuyện hợp tác với nhà họ Phí xong sẽ rời khỏi Nam Thành.
Chỉ là tranh thủ đợi trai, tôi cũng sắp xếp luôn đồ đạc của mình ở Nam Thành, chào tạm biệt bè nơi này.
Nghĩ đến việc chỉ vài ngày nữa là có thể quay về Bắc Thành, tâm trạng tôi nhẹ nhõm hẳn, thậm chí còn bật khi cầm lên chiếc cúp của mình.
“Chuẩn bị cho tôi thi đấu.”
Tôi vừa xoay người, liền va phải Phí Liệt đang khoác hờ quần áo.
Anh ta trước đây hễ có chuyện là thích đến sàn đấu ngầm xả giận, mỗi lần tôi đều đợi sẵn ở đây để sắp xếp mọi thứ cho .
Bây giờ, vẫn trần trụi nửa thân trên, ra lệnh cho tôi đi lo việc.
Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm vào những dấu răng chằng chịt trên cơ thể .
Khoé môi tôi khựng lại, không tự nhiên mà dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Anh tìm người khác đi, tôi không rảnh.”
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tôi từ chối Phí Liệt, ta bèn lạnh giọng, không rõ ràng:
“Chuyện vừa xảy ra đã bị không ít người thấy. Tôi đã quyết định ba ngày nữa sẽ cưới Yên Nhiên, đừng có chơi trò kéo đẩy nữa, đừng ôm hy vọng không đáng.”
Tôi kìm nén nỗi chua xót trong lòng, cúi đầu đáp lời bằng giọng bình thản:
“Chúc mừng , chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Chuyện hai người họ kết hôn vốn đã nằm trong dự đoán của tôi.
Không biết có phải ảo giác hay không, mà Phí Liệt trước mặt tôi khi nghe thấy tiếng “A Liệt ca” lại hơi khựng người.
Có lẽ là vì từ bé tôi đã quen gọi như , một tiếng “A Liệt ca” đầy thân thiết.
Kể từ ngày cứu tôi, tôi chưa từng gọi như thế nữa.
Nhưng bây giờ, tiếng “A Liệt ca” ấy như tấm lụa mỏng phủ lại mối quan hệ giữa chúng tôi.
Anh đứng đối diện tôi, sau một lúc lâu mới khẽ ho một tiếng.
“Biết điều như thì tốt.”
Anh cau mày, dường như còn muốn gì đó, bị Yên Nhiên vừa chạy tới cắt ngang.
“Tôi cũng muốn đến sàn đấu ngầm luyện tập, nhường chỗ cho tôi nhé.”
Yên Nhiên nép trong vòng tay Phí Liệt, ánh mắt Phí Liệt vẫn lạnh lùng tôi, giọng trầm lạnh:
“Nếu Yên Nhiên muốn, hãy nhường sàn đấu này cho ấy. Còn về chỗ ở của trong biệt thự nhà họ Phí, cũng dọn ra để Yên Nhiên vào.”
“Tôi và Yên Nhiên sắp kết hôn rồi, cứ ở bên cạnh tôi cũng không hay ho gì.”
Anh tôi chăm , không chớp mắt, tôi hiểu ý, lặng lẽ đứng dậy nhường chỗ.
“Được, tôi sẽ thu dọn đồ đạc dọn đi ngay bây giờ.”
Bạn thấy sao?