Quay Về Để Trả [...] – Chương 5

Kiếp trước tôi chết rồi, ta có thể thoải mái dựng chuyện moi tiền thiên hạ, kiếm tiền trên cái chết của tôi.

Nhưng kiếp này, tôi vẫn còn sống.

Tôi không phải loại người im lặng chịu nhục để mặc ta vu khống.

Nhà tôi có lắp đầy đủ camera, những kẻ hoại kia – một đứa cũng không thoát nổi.

Ngay sau khi báo cảnh sát không bao lâu, những kẻ đập nhà tôi đã bị bắt.

Nhưng dù bị bắt, bọn họ vẫn cực kỳ ngông cuồng, ai nấy đều ngẩng cao đầu, gào thét đầy chính nghĩa:

“Con đàn bà độc ác như không dạy dỗ thì còn chờ gì!”

“Đúng đấy! Nó Tĩnh Tĩnh nhà tan cửa nát! Pháp luật không trị, thì tôi trị!”

Tôi nghe mà chỉ thấy buồn đến mức không nổi.

“Thế các người lợi quá rồi, nhà tôi bị , thiệt hơn hai triệu tệ, ai bồi thường đây?”

Vừa dứt lời, đám người đó lập tức tái mét mặt.

“Không thể nào thiệt đến mức đó chứ?!”

Cảnh sát đứng bên cạnh, sắc mặt nghiêm nghị:

“Đây đã là con số ước tính rất bảo thủ, tất cả đều có hóa đơn, chứng từ, kiểm tra .”

“Ngoài ra, các người cố ý hoại tài sản, là tội hình sự. Ngoài việc bồi thường đầy đủ, nếu Tống không đồng ý hòa giải, các người sẽ phải ngồi tù.”

Cả đám người hoàn toàn câm lặng, như vừa bị dội một gáo nước lạnh.

Bọn họ cũng chỉ là não nóng nhất thời, không ai ngờ hậu quả lại nặng nề đến .

“Dựa vào đâu mà chúng tôi phạm tội chứ? Chúng tôi chỉ thay trời hành đạo thôi! Cô ta khiến nhà Tĩnh Tĩnh nát bét mà không bị bắt, các người bắt chúng tôi gì?!”

“Phải đấy! Sao không bắt ta, lại bắt tụi tôi?”

Cảnh sát nghe cũng bối rối, tôi liền lấy toàn bộ chứng cứ thu thập mấy ngày nay ra trình bày.

“Đồng chí, đây là những chứng cứ Từ Tĩnh vu khống tôi trên mạng xã hội. Hôm nay tiện thể, xử lý luôn đi ạ.”

Mấy cảnh sát xem xong tài liệu cũng không nhịn thở dài, quay sang đám người kia:

“Từ Tĩnh ăn cắp xe của Tống, tai nạn chết người rồi bỏ trốn – ta

mới chính là tội phạm! Mấy người bị ta lừa rồi!”

Đến cảnh sát cũng lên tiếng như , đám người kia lập tức xụ mặt, hoảng loạn tôi.

Tôi còn chẳng để bọn họ kịp mở lời:

“Tôi không hòa giải!”

Ngay cả cảnh sát cũng cảm thấy tôi quá uất ức, liền bắt đầu tiến hành thủ tục xử lý.

Chẳng bao lâu sau, Từ Tĩnh cũng bị đưa tới đồn.

Nhưng dù đã tới nơi, ta vẫn ngạo mạn không chịu nổi:

“Mấy người có gì thì nhanh đi, tôi còn bận việc!”

Cảnh sát chau mày, nghiêm giọng hỏi:

“Những video bịa đặt lan truyền trên mạng là đăng?”

Không ngờ, Từ Tĩnh chẳng hề chối, thẳng thừng thừa nhận.

Bên cạnh, mấy “fan ruột” nghe xong thì lập tức sụp đổ tinh thần.

Ban đầu bọn họ còn tưởng có ẩn , giờ mới biết – thì ra mọi thứ chỉ là trò lừa gạt!

Một người không cam lòng, hét lên:

“Sao lại bịa chuyện! Cô có biết sẽ ảnh hưởng đến người khác lớn đến mức nào không? Cái đó là phạm pháp đó!”

“Chúng tôi nghe lời dối mới đi nhà người ta, giờ thiệt hai triệu tệ – tiền này định bồi thường à?!”

Từ Tĩnh thì thản nhiên, thậm chí không buồn giả vờ nữa:

“Vậy thì sao? Mấy người ngu mới tin. Liên quan gì đến tôi?”

Cảnh sát đứng cạnh cũng bị chọc tức, sắc mặt tối sầm.

Từ Tĩnh tôi chằm chằm, ngẩng đầu hất hàm khiêu khích:

“Tôi mà có phạm pháp thì để pháp luật xử tôi đi!”

Lúc này tôi cũng đã hiểu – ta lợi dụng việc mình đang mang thai, vô pháp vô thiên, vì biết dù phạm tội cũng không bị giam.

Muốn “bug luật” với tôi à?

Tôi sang phía cảnh sát, họ cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu – bởi vì đúng là, với quy định hiện tại tội của ta chỉ xử hành chính, tiền là chính.

Mà tiền ư? Đừng , Từ Tĩnh giờ nợ như chúa chổm, lấy đâu ra mà nộp?

“Tống Dao, nhiều tiền như rồi, có cần ép bọn tôi phải bồi thường không?”

“Cô định dồn chúng tôi vào đường cùng à?!”

Lời của ta đầy rẫy khiêu khích, như thể ta mới là nạn nhân.

Tôi chẳng buồn để tâm.

“Nó đã vu khống trên mạng thì cũng phải một cái video đính chính, xin lỗi chứ?”

Cảnh sát gật đầu, việc này hoàn toàn có thể .

“Còn mấy người đập kia, tôi đồng ý tha cho họ… phải bồi thường thiệt đầy đủ!”

Từ Tĩnh thích sự?

Tôi sẵn sàng chơi tới cùng.

Bị ta lừa gạt đến mức mang nợ chồng chất, mấy người kia ra ngoài rồi thể nào cũng không tha cho ta.

Ác giả ác báo, đôi khi vẫn phải dùng ác nhân trị ác nhân.

Nghe tôi đồng ý không truy cứu hình sự, mấy người đó mừng rỡ, cúi đầu cảm ơn lia lịa.

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi người điều tra Từ Tĩnh.

Chuyện này cần chút thời gian.

Ngay hôm đó, ta đã đăng một video xin lỗi lên mạng, phía cảnh sát cũng đứng ra đính chính giúp tôi.

Nhưng dù , trên mạng vẫn có không ít người khăng khăng cho rằng có ẩn :

【Tĩnh Tĩnh, có phải bị người ta uy hiếp không?】

【Chắc chắn bị uy hiếp rồi, Tĩnh Tĩnh của chúng ta sao có thể đi bịa chuyện , Tống Dao đúng là đồ đàn bà độc ác.】

Tuy nhiên, giữa một rừng bình luận chửi tôi, đã bắt đầu xuất hiện một số bình luận mắng Từ Tĩnh.

【Mẹ nó, con này đúng là đồ lừa đảo, tôi chính là nạn nhân đây này!】

【Lúc trước vì nó mà tôi đi đập nhà người ta, giờ gánh món nợ hơn một trăm vạn, đúng là chó má!】

【Tôi cũng bị ta thê thảm, giờ phải bán nhà trả nợ.】

Những bình luận này, chính là của đám người bị ta lừa gạt.

Bây giờ, chẳng cần tôi ra tay, bọn họ tự đứng ra xử lý Từ Tĩnh.

Bị tức đến phát điên, mấy người này không chỉ mắng chửi online, mà còn nhiều lần kéo người đến tận nơi chặn Từ Tĩnh, khiến ta – kẻ từng kiêu căng, giờ đến mức phải báo cảnh sát liên tục, không dám bước chân ra khỏi nhà.

Đúng như người ta :

“Gặp cứng phải cứng hơn mới trị nổi.”

Bị dằn vặt mấy ngày liền, Từ Tĩnh cuối cùng chịu không nổi, gọi điện đến mắng xối xả:

“Tống Dao! Mày rốt cuộc muốn gì?! Mày bức tao đến mức nhà tan cửa nát rồi!”

“Tao từng coi mày là thân nhất! Mày lại nhẫn tâm tao đến mức này! Mày đúng là đồ độc ác!”

Tôi nghe mà thấy buồn .

Tất cả những chuyện này… không phải do ta tự chuốc lấy sao?

“Tôi chưa từng ép gì cả. Tự đi bịa chuyện, chứ chẳng ai bắt ép.”

Tôi không thèm đôi co, xong liền dập máy và chặn luôn số ta.

Khoảng mười ngày sau, tôi có kết quả điều tra về Từ Tĩnh.

Thì ra… không chỉ qua lại với một nam streamer, mà dù đang mang thai, ta vẫn còn ăn chơi với nhiều người đàn ông khác.

Gần đây còn lấy đứa con trong bụng ra để uy hiếp gã trai, chi phí sinh hoạt đều do hắn chi trả.

Tôi không do dự, đem toàn bộ bằng chứng gửi thẳng cho gã streamer kia.

Ngay trong đêm, tôi liền nhận một cuộc gọi từ số lạ.

Từ Tĩnh ở đầu dây bên kia rít lên như hóa điên:

“Tống Dao! Mày phải ép tao đến chết mày mới vừa lòng à?!”

“Tao bị người đá rồi đấy! Mày vui chưa?!”

“Mày chờ đấy! Tao với mày cùng chết, cá chết lưới rách cũng chẳng sao!”

Tưởng còn hù tôi à?

Tôi chỉ lạnh lùng bật :

“Tôi có gì đâu? Là trai tự rời bỏ mà, liên quan gì đến tôi?”

“Nếu không phải tại mày thì hắn sao biết mấy chuyện đó? Tống Dao, mày——”

Tôi chẳng buồn nghe nốt, cúp máy thẳng tay.

Hôm sau, tôi nộp đơn xin chuyển công tác sang thành phố khác.

Không còn ai quấy rầy, thần kinh tôi cuối cùng cũng thư giãn sau chuỗi ngày căng như dây đàn.

Từ Tĩnh ấy à?

Mang thai, bị người bỏ, nợ ngập đầu – tôi có thể tưởng tượng ra cuộc sống thảm của ta.

Nhưng tôi không hề thấy thương .

Tất cả là cái giá ta phải trả.

Thế mà chỉ mới hai tháng sau, tôi đã nghe tin tức trời từ mấy đồng nghiệp:

Từ Tĩnh chết rồi.

Bị trai bỏ, ta không dám về nhà, chỉ có thể tạm phòng trọ bên ngoài.

Nhưng chẳng bao lâu, gia đình nạn nhân vụ tai nạn mà ta ra năm xưa đã lần ra tung tích, đến tận nơi đòi bồi thường.

Từ Tĩnh vẫn cái kiểu ngang ngược cố hữu, ngẩng đầu chửi ngược lại:

“Gặp phải mấy người đúng là xui xẻo! Đen đủi từ đầu đến chân! Tôi bị mấy người thảm thế mà còn đòi tiền à? Mơ đi!”

Gia đình nạn nhân nghe thì điên tiết, rút dao đâm loạn.

Kết quả: cứu không kịp. Một xác hai mạng.

Khi tôi nghe tin này, cũng chỉ có thể cảm thán:

“Ác giả ác báo, đúng là không sai.”

Cô ta chắc chẳng ngờ , những việc mình từng – cuối cùng lại khiến bản thân phải trả giá bằng cả mạng sống.

[Hoàn]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...