Cô thân mê mù quáng mượn xe tôi để giả vờ đại gia, chỉ vì muốn theo đuổi nam thần.
Cho đến khi có người tìm đến tận cửa, tôi mới biết ta lái xe của tôi tai nạn rồi bỏ trốn, nạn nhân không qua khỏi.
Cô ta không những không bênh vực tôi, ngược lại còn vu khống chính tôi là người lái xe tai nạn.
Tôi bị người nhà nạn nhân vây đánh, còn ta lại tôi đáng tội:
“Dao Dao, tôi đã bảo cậu đừng lái xe mà, cậu cứ không nghe.”
“Giờ thì hay rồi, mất một chiếc xe, lại hủy cả một gia đình người ta.”
Tôi bị người nhà nạn nhân đang mất kiểm soát cảm đâm liền mười ba nhát dao, nhát nào cũng chí mạng, chết ngay tại chỗ.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời điểm ta mượn xe.
Lần này, tôi sẽ bắt ta phải trả giá.
“Dao Dao, cho tôi mượn xe hai ngày không, gấp lắm luôn đó!”
Nghe tiếng Từ Tĩnh nũng nịu bên tai, tôi chợt nhận ra — mình đã sống lại.
“Bạn trai tôi hẹn gặp rồi, tôi đã hứa sẽ đưa ấy đi dạo bằng ô tô, cậu không thể thấy chết mà không cứu chứ!”
“Là lần đầu tiên tôi gặp mặt ấy đó, không thể mất mặt !”
Cô ta đẩy nhẹ tôi một cái, tôi mới giật mình nhớ ra cảnh hiện tại.
Dạo gần đây, Từ Tĩnh mê mẩn một nam streamer.
Để ấn tượng với ta, ta tự dựng lên vỏ bọc là một “bạch phú mỹ” (xinh đẹp, giàu có, khí chất).
Thật ra hoàn cảnh nhà ta rất bình thường, lương tháng chỉ khoảng năm ngàn tệ, mà có thể hào phóng tặng quà đến chục ngàn trong phòng livestream của người ta.
Chẳng bao lâu, ta đã tiêu sạch toàn bộ tiền tiết kiệm.
Tôi từng khuyên ta nên dừng lại, vì tên streamer đó chỉ nhắm vào tiền của ta mà thôi.
Nhưng Từ Tĩnh chẳng thèm nghe.
Khi hết tiền, ta lại dùng thẻ tín dụng để tiếp tục tặng quà.
Chưa hết, để giữ hình tượng “bạch phú mỹ”, ta thường xuyên tới biệt thự nhà tôi chụp ảnh.
Xe của tôi, nhà của tôi, túi xách của tôi — tất cả đều xuất hiện dày đặc trong trang cá nhân của ta, trở thành đạo cụ để khoe khoang.
Nhờ hình tượng “giàu sang” ta dày công xây dựng và sự vung tiền không tiếc trong livestream, cuối cùng cũng khiến nam streamer kia xiêu lòng.
Thế là vừa hẹn gặp mặt xong, ta lập tức đến mượn xe của tôi.
Bởi nếu không có thứ gì giá trị để “chống lưng”, người ta sẽ nghi ngờ ta ngay.
Kiếp trước, khi nghe ta muốn mượn xe, tôi chẳng hề do dự, lập tức đưa chìa khóa cho ấy.
Dù sao cũng là thân, tôi không giúp ấy thì còn ai giúp?
Nhưng lòng tốt của tôi, chẳng báo đáp.
Chỉ hai ngày sau, ta dẫn người đến tận nhà vây tôi lại.
Người nhà nạn nhân khóc lóc thảm thiết, chất vấn tôi vì sao lái xe tông chết con trai họ!
Tôi ngỡ ngàng, rõ ràng hai ngày qua toàn là Từ Tĩnh lái xe của tôi.
Chắc chắn là ta tai nạn!
Tôi định giải thích.
Nhưng Từ Tĩnh bên cạnh lại quát tôi đừng có chối, ta tận mắt thấy tôi tai nạn.
Tôi bị người nhà nạn nhân vây đánh, Từ Tĩnh không những không bênh vực, còn tôi đáng đời.
Người nhà nạn nhân vì quá kích , thấy tôi không nhận tội, liền rút dao đâm tôi mười ba nhát, nhát nào cũng chí mạng — tôi chết ngay tại chỗ.
Sau khi tôi chết, Từ Tĩnh còn lên mạng bôi nhọ tôi.
Dựa vào việc vu oan cho tôi, ta kiếm không ít tiền.
“Cô ta chỉ mất một chiếc xe, lại hủy cả một gia đình.”
“Chính sự bốc đồng của ta đã hủy diệt một mái ấm, chết như là đáng.”
“Tôi đến giờ vẫn không hiểu, vì sao ta đến một lời xin lỗi với gia đình người bị cũng không có.”
Kiếp trước, tôi vì lòng tốt mà chết thảm trong tay ta.
Đến chết rồi vẫn bị thiên hạ mắng nhiếc.
Lần này, tôi sẽ không kẻ ngốc nữa.
Nhìn Từ Tĩnh còn đang nắm tay tôi năn nỉ, tôi hất mạnh tay ta ra.
“Không cho mượn. Hai hôm tới tôi cần dùng xe.”
Từ Tĩnh có phần sốt ruột:
“Dao Dao, cậu đi xe đi, đưa xe của cậu cho tớ dùng. Tớ đã với trai rồi!”
“Nếu không thấy xe, ấy sẽ giận đấy!”
Tôi chẳng cần suy nghĩ, lạnh lùng đáp:
“Cậu tự nghĩ cách đi, xe của tôi không cho mượn.”
Bên cạnh có một đồng nghiệp nhiệt lên tiếng:
“Từ Tĩnh, xe của tôi dạo này không dùng, cậu cầm đi mà chạy!”
Nhưng lời vừa dứt, đã bị Từ Tĩnh chặn ngang với ánh mắt đầy khinh bỉ:
“Xe của chị quá bèo, đưa tôi còn lười chạm vào!”
Không mượn xe từ tôi, rõ ràng Từ Tĩnh rất không cam lòng.
Trong giờ việc, hai lần tôi vào nhà vệ sinh trở ra đều thấy ta đứng bên cạnh túi xách của tôi.
Tôi đoán chắc là đang tìm cơ hội để lấy trộm chìa khóa xe.
Đáng tiếc, tôi không cho ta cơ hội nào cả, trực tiếp mang theo chìa khóa bên người suốt.
Tôi tưởng như là vững như bàn thạch.
Nào ngờ, cuối cùng vẫn tính sai một bước.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi vừa bước vào gara dưới hầm đã phát hiện chiếc xe biến mất.
Xem lại camera giám sát trong nhà, tôi mới thấy:
Tối qua Từ Tĩnh nhân lúc tôi ngủ đã lén đột nhập vào biệt thự, cầm chìa khóa lái xe tôi đi.
Trước nay quan hệ giữa tôi và ta rất tốt, đến cả mật mã cửa nhà ta cũng biết.
Nhưng ai mà ngờ, ta lại có thể giữa đêm mò vào nhà tôi, ngang nhiên lái xe đi như thế.
Cô ta còn rất “tốt bụng” để lại một mảnh giấy trong nhà, bảo tôi đừng trách, hai ngày sau sẽ xin lỗi tôi.
Thật nực !
Hai ngày sau dẫn theo một đám người đến vu oan cho tôi sao?
Kiếp trước tôi đã phải chịu biết bao đau đớn, thậm chí còn chưa kịp báo cảnh sát thì đã chết dưới tay ta.
Cuối cùng, kẻ tai nạn như ta chẳng những bình an vô sự, mà còn có thể ngồi trước ống kính livestream, đóng vai nạn nhân, thu hút sự đồng cảm và kiếm cả đống tiền.
Còn tôi, chết rồi mà vẫn bị vô số người mắng chửi rằng đáng đời.
Lần này, tôi sẽ không ngồi yên chờ chết nữa.
Ban đầu tôi nghĩ, không cho mượn xe thì có thể tránh bi kịch.
Nhưng không ngờ ta lại quyết tâm tự mình tìm đường chết.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi báo cảnh sát, đồng thời giao nộp đoạn camera bằng chứng.
Sau khi cảnh sát hoàn tất việc lấy lời khai và xác nhận toàn bộ chứng cứ, mới với tôi:
“Việc tìm lại xe sẽ cần chút thời gian, chuẩn bị tinh thần nhé.”
Tôi cũng không quá để tâm.
Từ Tĩnh sau khi trộm xe của tôi đã lập tức tắt máy điện thoại, không để tôi liên lạc , ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm thấy ta ngay lập tức.
Dù phía công an có dốc toàn lực truy tìm thì cũng cần thời gian.
Nhưng chỉ cần chứng minh xe là do ta trộm đi là đủ rồi.
Lúc đó, cho dù ta muốn đổ vạ cho tôi, cũng không còn khả năng.
Sau khi giải quyết xong xuôi, việc còn lại chỉ là ngồi chờ Từ Tĩnh chuyện.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Có bài học từ kiếp trước, lần này tôi không về nhà, mà ở luôn công ty và khách sạn.
Quả nhiên, Từ Tĩnh và người nhà nạn nhân, vì không tìm thấy tôi, cuối cùng đành xông thẳng vào công ty tôi.
Kiếp trước, vì tôi chỉ có một mình ở nhà, khi đối mặt với một đám người đang phẫn nộ, tôi không có cơ hội phản kháng, thậm chí không ai giúp tôi báo cảnh sát.
Sau khi tôi chết, do không có bằng chứng, vụ án cũng rơi vào im lặng.
Nhưng kiếp này, bọn họ vừa mới chặn tôi, đã lập tức bị bảo vệ cản lại.
Dù bị bảo vệ ngăn cản, đám người kia vẫn gào lên chửi bới tôi, khóc than thảm thiết:
“Tống Dao, thật độc ác, đâm chết chồng tôi rồi bỏ trốn, chết chồng tôi rồi! Hu hu hu…”
“Tôi không biết các người đang gì!”
“Đâm chết người mà còn không nhận! Trả mạng cho con tôi!”
Bạn thấy sao?