Nghĩ lại, một trong những lợi thế của việc có chỉ số IQ cao là có thể thấu bản chất sự việc. Em tôi từ lâu đã ra sự lạnh lùng vô của Phương Gia Minh, chỉ là tôi – kẻ trong cuộc – không muốn tin mà thôi.
Trước khi vào phòng kiểm tra, tôi kéo tay áo cậu ấy:
“Chị có linh cảm kết quả sẽ không tốt. Em tuyệt đối đừng cho bố mẹ biết, chúng ta tự tính toán.”
Em trai tôi đầy kinh ngạc, rồi gật đầu mạnh mẽ:
“Chị cứ yên tâm, sau này có em bên cạnh chị. Chị chỉ cần tập trung chữa bệnh là .”
Không hẹn mà cùng, cả hai chúng tôi đều loại Phương Gia Minh ra khỏi kế hoạch.
Khi tôi tỉnh dậy, em trai vẫn ngồi cạnh giường, đỡ tôi ngồi dậy.
Đôi mắt cậu ấy hơi đỏ hoe, khẽ :
“Bác sĩ qua không ổn, cụ thể phải đợi kết quả sinh thiết. Trước mắt mình chuẩn bị nhập viện trước, chị đừng lo lắng gì hết.”
8.
Từ bệnh viện trở về, tôi lặng lẽ quay về nhà.
Phương Gia Minh tan về đến nhà, tôi đi thẳng vào vấn đề:
“Tôi có khả năng mắc ung thư, xác suất trên tám mươi phần trăm.”
Anh ta sững người tại chỗ, sau đó lo lắng nắm lấy tay tôi:
“Em đừng dọa . Có phải… đi bệnh viện kiểm tra phát hiện gì rồi sao?”
Tôi gật đầu chậm rãi:
“Dạ dày có vấn đề, không ổn, cụ thể phải chờ kết quả sinh thiết.”
Khóe mắt Phương Gia Minh đỏ hoe:
“Vợ à, em đừng sợ, có bệnh thì mình chữa, đừng lo chuyện tiền nong. Không có tiền thì có thể đi vay.”
“Không đến mức ấy đâu, tiền trong thẻ lương của em đủ để chi trả viện phí rồi.”
“Thẻ lương của em?” Phương Gia Minh thoáng bối rối, như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi hỏi lại:
“Thế thẻ lương của em đâu rồi? Anh năng lực quản lý tài chính của hơn em, nên em đã đưa thẻ cho , mỗi tháng chỉ lấy ít tiền tiêu. Mấy năm nay, chắc trong đó cũng phải có cả trăm triệu rồi.”
Anh ta vô thức nuốt nước bọt:
“Vẫn ở đây, vẫn ở đây, em yên tâm. Đủ tiền chữa bệnh mà.”
“Anh để em gọi điện hỏi xem có ai quen trong bệnh viện, nhờ họ giới thiệu bác sĩ giỏi.”
Anh ta cuống cuồng chạy ra ban công, vừa hút thuốc vừa gọi điện cho từng người quen.
Kiếp trước, ta cũng từng y hệt, gọi điện cho tất cả bè để tìm bác sĩ tốt cho tôi.
Lúc đó tôi còn cảm , nghĩ rằng ta thật sự rất thương tôi.
Nhưng lần này, biểu cảm vừa rồi của ta khiến tôi có chút nghi ngờ. Tôi lặng lẽ đi đến gần cửa sổ gần ban công.
“Mẹ à, Gia Duyệt bị bệnh rồi, cần tiền gấp. Mẹ nhanh đưa lại thẻ cho con đi.”
Cái gì, thẻ lương của tôi đang ở chỗ mẹ chồng sao?
Kiếp trước hoàn toàn không xảy ra chuyện này, hay là… ta cũng đưa thẻ cho mẹ chồng mà tôi không hề hay biết?
Sáng hôm sau, ta chỉ mẹ không khỏe, phải vội về quê.
Tôi không hỏi han gì thêm, tranh thủ đến ngân hàng.
Nực thay, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp người, tôi tự mình kiểm tra chi tiết giao dịch thẻ lương của mình.
Trước kia, tin nhắn từ ngân hàng đều bị Phương Gia Minh cầu tắt đi, là tiết kiệm vài chục ngàn đồng phí dịch vụ.
“Anh sẽ không đến tiền đó đâu, để dành cho Đa Đa học hành. Nếu có việc gấp, nhất định sẽ trước với em.”
Những khoản chi trước đây đều bình thường, mỗi tháng chuyển ba triệu cho mẹ chồng tiêu vặt cũng là do tôi đồng ý.
Phương Gia Minh thu nhập của ta đều dành cho chi tiêu trong nhà, tôi cũng xuôi theo, nghĩ rằng dù gì cũng là người một nhà, dùng thẻ nào chẳng như nhau.
Nhưng chỉ cách đây vài ngày, trong thẻ có một giao dịch chi tiêu ba trăm triệu.
Khoản tiền lớn như , ta không hề với tôi một lời là dùng để gì.
Nghĩ ngợi một chút, tôi đổi mã PIN của thẻ, còn lại không đến.
Tôi muốn xem, hôm nay ta về quê, có thể lấy lại tiền hay không.
9.
Phương Gia Minh đưa thẻ lương cho tôi, tôi thẳng vào mắt ta, hỏi:
“Thẻ lấy về từ đâu? Trong đó có dùng tiền không?”
Anh ta hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt tôi:
“Lấy từ chỗ mẹ. Mấy hôm trước, chuyển cho mẹ ba trăm triệu.”
Anh ta hạ thấp giọng:
“Em cũng biết, mẹ luôn cảm thấy mình không có đời, con trai lại không ở bên, nên lòng không yên.”
“Bà không có nhiều tiền, mấy hôm trước thái độ của em không tốt, bà lo lắng mất ngủ, sợ sau này chúng ta không nuôi bà, nên…”
Tôi bật lạnh:
“Phương Gia Minh, mẹ không ở với chúng ta là do ai?”
“Hồi trước mời bà lên giúp chăm tôi sau sinh, bà sức khỏe không tốt, không chịu thức đêm. Sau đó nhờ bà lên trông Đa Đa, bà đến ba ngày rồi đi, bảo rằng nhiều năm không chăm trẻ con, tay chân vụng về, không trông nổi. Từ lúc sinh ra đến giờ, Đa Đa đều do bố mẹ tôi chăm.”
“Tôi hiểu bà không muốn vất vả, tôi không ép. Bao năm qua tôi chưa từng so đo, thậm chí còn theo dâu hiếu thuận, mỗi tháng ba triệu phụ cấp, mỗi lần bà đến, hầu như cầu gì cũng đáp ứng. Chỉ lần này tôi không thể nghỉ đi viện với bà, bà liền bày trò, lấy thẻ lương của tôi, rút ba trăm triệu dưỡng già? Chẳng qua chỉ là muốn cho tôi một đòn phủ đầu, tiện thể đục khoét chút tiền của tôi thôi.”
“Phương Gia Minh, coi tôi là đồ ngốc à?”
Bạn thấy sao?