Quay lại chương 1 :
Người dẫn chương trình sững người, rồi về phía quản lý.
Quản lý đích thân bước lên sân khấu, giọng trang trọng:
“Cô Thẩm đã xác minh tài sản thành công. Toàn bộ 34 bộ video còn lại, đã châm đèn trời và thu mua!”
Không gian trở nên im lặng đến đáng sợ.
Tất cả như vẫn đang mơ. Không ai tin nổi, vừa mới không xu dính túi, lại có thể chỉ trong thời gian ngắn như bỏ ra số tiền khổng lồ đến mức đó.
Nhất là đám đàn ông vừa rồi còn cợt lớn tiếng, giờ mặt mày tái mét.
“Khoan đã… hình như nhà họ Thẩm còn một con nữa đang ở nước ngoài thì phải?”
“Là ai? Sao tôi chưa từng nghe?”
Giang Ngọc Nhụy không cam lòng, vặn lại: “Vớ vẩn! Thẩm Hiểu Tuyết gì có chị ! Nếu có thì sao tôi chưa từng gặp? Chưa từng nghe nhắc tới?”
Lục Vân Chiêu cũng lên tiếng: “Tôi cũng chưa từng biết nhà họ Thẩm còn có con khác.”
“Nghe họ của ấy là… họ Tần, tên là… Tần Bán Hạ!”
“Cái gì?! Tần Bán Hạ là chị của Thẩm Hiểu Tuyết?!”
Giang Ngọc Nhụy khẩy, vẻ mặt khinh thường: “Không thể nào! Một người họ Tần, một người họ Thẩm, sao lại là chị em ?”
Nhưng lúc này, sắc mặt Lục Vân Chiêu đã dần trở nên căng thẳng.
Em tôi ngẩng cao đầu, lạnh lùng họ, giọng rõ ràng và đầy châm biếm:
“Ông ngoại tôi họ Tần. Chị tôi là con trưởng trong nhà. Dĩ nhiên phải mang họ Tần.”
Phải rồi, ba tôi – Thẩm Hạn Dương – là con rể ở rể nhà họ Tần. Nên tôi mang họ Tần.
Còn em tôi… nếu không phải vì mẹ tôi mềm lòng, cố ý để lại một đứa con cho họ Thẩm,
thì sẽ chẳng có ai trong chúng tôi mang họ Thẩm cả.
Chỉ cần cái tên Tần Bán Hạ vừa vang lên, cả hội trường lập tức im phăng phắc.
Dù những người ngồi đây đều giàu có quyền lực, so với tôi – Tần Bán Hạ,
ngay cả một ngón tay của tôi họ cũng chẳng sánh nổi.
Còn ai dám manh ?
“Chọc ai không chọc, lại đi chọc cái hung thần đó à…”
Thế , Giang Ngọc Nhụy vẫn chẳng biết sống chết, bật khinh miệt:
“Con của cái loại đàn bà rẻ rúng thì cũng chỉ là thứ rác rưởi!”
“Cho dù chị có xuất hiện thì sao chứ? Ba vẫn nghe lời tôi! Cùng lắm cũng như thôi, bị ức hiếp đến chết!”
Em tôi, người từng run rẩy vì bị phạm bởi mấy đoạn video, giờ lại như một con thú nhỏ bị dồn vào góc, bùng lên giận dữ.
“Chát!”
Một cái bạt tai vang dội, giáng thẳng lên mặt Giang Ngọc Nhụy, âm thanh vang vọng khắp khán phòng.
“Á!” – Giang Ngọc Nhụy ôm má, lảo đảo ngã nhào vào lòng Lục Vân Chiêu, nước mắt tức tưởi trào ra.
Lục Vân Chiêu lập tức đổi sắc mặt, tức giận đẩy mạnh em tôi.
Cơ thể gầy gò của em như chiếc lá rụng, bị hất văng ra sau.
“Thẩm Hiểu Tuyết, dám đến Nhụy Nhụy, tôi chặt ra!”
Ngay lúc em sắp ngã xuống đất, một cánh tay rắn rỏi đã kịp thời đỡ lấy em.
Tôi từ trong bóng tối chậm rãi bước ra, nhẹ nhàng vuốt ngón tay qua lòng bàn tay sưng đỏ của em , ánh mắt băng giá về phía Lục Vân Chiêu:
“Vừa rồi… muốn chặt ai?”
Sự xuất hiện của tôi khiến cả hội trường lùi lại theo phản xạ.
“Ai ?” – Có người lẩm bẩm, vì rất ít người ở đây từng gặp tôi ngoài đời.
“Tôi là Tần Bán Hạ, chị ruột của Thẩm Hiểu Tuyết.” – Giọng tôi lạnh lùng vang lên.
Sắc mặt Lục Vân Chiêu lập tức đen như than, còn Giang Ngọc Nhụy nhoài nửa người ra khỏi vòng tay ta, chỉ tay vào tôi với giọng đầy khinh thường:
“Tôi ở Thẩm gia bao nhiêu năm, chưa từng thấy !“
Rồi cố kéo dài giọng: “Chẳng lẽ là con nhỏ này người giả chị chắc?”
Thấy Lục Vân Chiêu thoáng lộ vẻ nghi ngờ, tôi nhạt, chậm rãi Giang Ngọc Nhụy từ đầu đến chân.
“Giang Ngọc Nhụy à?”
Ánh mắt tôi dừng lại trên bộ váy cao cấp rộng thùng thình mà ta đang mặc.
“Chiếc váy cao cấp tôi đặt riêng cho em tôi, mặc lên người thì cũng… đặc biệt đấy.”
“Nhưng kỹ… chẳng khác gì một con khỉ trong rạp xiếc mặc đồ diễn.”
Mặt Giang Ngọc Nhụy lập tức cứng đờ lại.
Cô ta đã quen với hình ảnh Thẩm Hiểu Tuyết luôn cúi đầu cam chịu, đâu ngờ hôm nay lại đụng phải tôi – kiểu người không sợ trời, chẳng nể ai.
Cô ta gào lên the thé: “Cô là thứ gì mà dám ăn với tôi kiểu đó?!”
Tôi không lùi, mà còn tiến lên thẳng mặt. Lục Vân Chiêu theo phản xạ định đưa tay cản lại.
Nhưng tay ta còn chưa kịp chạm vào người tôi, đã bị vệ sĩ của tôi quật ngã xuống sàn.
“Chát!”
Lại một cái tát vang dội rơi thẳng vào mặt Lục Vân Chiêu.
“Dám đến em của Tần Bán Hạ…” – giọng tôi dịu đến rợn người – “Anh chán sống rồi à?”
“Tụi bay, lột bộ đồ trên người con đàn bà kia cho tao!”
“Cô dám?!” – Lục Vân Chiêu gào lên, sắc mặt tái mét – “Cô mà dám vào Nhụy Nhụy, tôi không cho ra khỏi chỗ này đâu!”
“Đây là địa bàn của Sinh, dám chuyện?”
“Thẩm Hiểu Tuyết! Chị không biết trời cao đất dày, còn không can ngăn à? Đừng trách sau này không ai cứu hai đứa!”
Vừa dứt lời, cánh cửa lớn của hội trường liền “rầm” một tiếng bị đạp tung ra.
Một người đàn ông cao to, cơ bắp lực lưỡng, mặt đầy sẹo kéo theo cả chục vệ sĩ áo đen, khí thế hừng hực bước vào.
“Tôi muốn xem đứa nào to gan, dám loạn trên địa bàn của tôi?”
Mắt Lục Vân Chiêu lập tức sáng rực lên.
Giang Ngọc Nhụy nhanh chóng vùng ra khỏi tay vệ sĩ, lảo đảo nhào đến bên gã đàn ông mặt sẹo, giọng sụt sùi nức nở:
“Anh Sinh à, xem ta kìa! Ngay cả thể diện của mà cũng không thèm nể, rõ ràng là coi trời bằng vung…”
Tôi đứng yên tại chỗ, khẽ nhếch môi , từ tốn kéo ghế ra ngồi xuống.
Tiếng ghế kêu két trên sàn vang lên rợn người trong hội trường im phăng phắc.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía tôi, căng thẳng chờ đợi.
Bạn thấy sao?