Quay Về Để Cứu [...] – Chương 1

Năm thứ năm lập nghiệp ở nước ngoài, tôi bất ngờ quyết định quay về nước.

Máy bay vừa hạ cánh, tôi còn chưa kịp liên lạc với gia đình thì đã bị kéo đi tham dự một buổi đấu giá cao cấp.

Ngay giữa hội trường rực rỡ ánh đèn, màn hình lớn đang phát lặp lại những đoạn video ngắn của em tôi.

Vị hôn phu của em đang ôm một yếu ớt, ánh mắt cao ngạo em tôi đầy khinh thường.

Giọng đầy mỉa mai:

“Chỉ vì Nhụy Nhụy hỏng cái kẹp tóc mà đòi bồi thường cả triệu? Cô tưởng mình là ai?”

“Nếu ‘giàu có’ đến thế, thì mấy chục cái video này… không muốn chúng lan truyền khắp mạng chứ gì? Vậy thì tự đi ‘châm đèn trời’ đi.”

Em tôi mặt mày trắng bệch, các khớp tay siết chặt đến tím ngắt, vẫn bặm môi, kiên quyết không lên tiếng.

Tôi ngồi trong phòng VIP, nét mặt lạnh tanh, không một lời.

Hừ, tôi mới rời đi năm năm, mà đã có kẻ dám nhắm vào người nhà họ Tần?

Trợ lý đứng cạnh căng thẳng tới mức không dám thở mạnh: “Để tôi gọi ông chủ nhà đấu giá đến xin lỗi ngay.”

Tôi vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Không cần. Cứ để họ nhảy nhót thêm chút nữa.”

Dám đụng vào đầu tôi? Cái nhà đấu giá này, cùng với những kẻ tham gia hôm nay, đừng mong có kết cục yên ổn.

Bên ngoài phòng VIP, một đám đàn ông chỉ chỏ vào màn hình lớn:

“Con nhà họ Thẩm đó hả? Bình thường thanh thuần lắm, mà khi quay video lại táo bạo thế cơ à! Nhìn ánh mắt đó kìa, mới xem cái ảnh bìa thôi đã thấy rạo rực rồi.”

“Lục ca đúng là biết tận hưởng. Thân hình thế kia mà cũng để ‘xử lý’ hết rồi à?”

Em tôi đứng đó, toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi Lục Vân Chiêu.

Anh nhướng mày, giọng lạnh lùng:

“Ai đấu giá trúng video, sẽ tặng kèm một bộ ảnh gốc chất lượng cao.”

“Đúng là Tổng Lục, ra tay mạnh mẽ thật!”

Đám đông reo hò phấn khích, mắt đầy thèm khát.

Khuôn mặt em tôi đẫm nước mắt, nghẹn ngào:

“Lục Vân Chiêu, sao có thể đối xử với tôi như ?!”

“Ồ? Mới đã không chịu nổi à? Không phải giàu lắm sao? Vì cái kẹp tóc mà đòi Nhụy Nhụy hai triệu, chắc tiền trong nhà không biết tiêu vào đâu.”

“Nhìn này, ba mươi sáu cái video, cứ việc ‘châm’ hết đi.”

tên Nhụy Nhụy đứng cạnh , che miệng khúc khích:

“Ui chà, mỗi lần châm đèn là mười triệu đó nha. Chị à, ngày nào chị cũng nhặt cơm thừa trong căng-tin, không biết có tiền mà châm nổi không?”

“Đừng hòng dùng tiền của ba. Tiền ông ấy để cho em tiêu, không có phần của chị với con tiện nhân kia đâu!”

“Không biết chị có giấu tiền riêng không nhỉ? Mau ‘châm đèn’ đi!”

Nghe đến đây, tôi không kìm mà nhíu chặt mày.

Từ bao giờ em tôi – em ruột của Tần Bán Hạ – lại phải sống đến mức đi nhặt cơm thừa người khác?

Tôi ngẩng lên . Bộ đồ cao cấp tôi đặt riêng cho em lại đang mặc trên người Nhụy Nhụy. Cả bộ trang sức tôi tặng cũng nằm trên đầu ta.

Còn em tôi, trên người là chiếc áo khoác jeans đã bạc màu, tay áo sờn hết viền, là biết loại rẻ tiền bán ngoài vỉa hè.

Em nắm chặt vạt áo, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, khuôn mặt trắng bệch, tràn đầy nhục nhã.

Rõ ràng, những gì kia hoàn toàn là sự thật.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Chưa đến nhà họ Thẩm của tôi có bao nhiêu sản nghiệp, chỉ riêng ông ngoại tôi là người của gia tộc họ Tần danh tiếng ở thủ đô – sao em tôi lại rơi vào hoàn cảnh thảm thế này?

Tôi vẫy tay, ra hiệu cho trợ lý lập tức điều tra rõ mọi chuyện.

Năm năm ở nước ngoài, tôi một lòng vùi đầu vào công việc, ít khi liên lạc với nhà.

, vẫn thường xuyên nhận điện thoại từ mẹ và em . Nhưng nửa năm trở lại đây, cuộc gọi thưa dần.

Đến gần đây thì hoàn toàn mất liên lạc. Trong lòng luôn canh cánh lo lắng, tôi không với ai một lời, âm thầm trở về nước.

Nước mắt em tôi rơi lã chã, nghẹn ngào chất vấn Lục Vân Chiêu:

“Tại sao? Anh là vị hôn phu của tôi! Những thứ này… vốn chỉ nên là chuyện riêng giữa người với nhau, sao có thể đem ra đấu giá trước mặt người khác?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...