Quay Về Để Báo [...] – Chương 5

“Tôi không chuyện khác, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ khiến mang tiếng cả thị trấn rồi đấy!”

Sắc mặt Tống Vệ An trắng bệch rồi lại xanh lét.

Hắn vốn chẳng phải loại gan to, bị thế liền cắn răng ấn luôn dấu vân tay vào đơn, sau đó còn không quên cố vớt vát thể diện:

“Hứa Kim Linh, nhớ kỹ, là tôi không cần trước!”

“Sau này mà không sống nổi ở cái làng này, thì đừng có khóc lóc quay lại cầu xin tôi!”

Cô nhân viên rõ ràng chán ghét hắn, đóng dấu xong còn mỉa mai thêm:

“Anh nghĩ đồng chí Hứa cũng tầm thường như sao? Cô ấy chẳng cần phải ở cái làng này đâu.”

“Cô ấy đã đậu đại học rồi, sắp sửa vinh quang quay về thành phố đấy!”

“Chúc mừng đồng chí Hứa nhé!”

Tôi nhận lấy tờ quyết định ly hôn, mỉm đáp lại:

“Cảm ơn.”

Lúc xoay người rời đi, tôi bắt gặp rõ ràng trong mắt Tống Vệ An hiện lên tia hối hận.

Ngày rời khỏi làng, dì Lý cùng rất nhiều bà con trong thôn đến tiễn tôi tận đầu làng.

Ai cũng mang theo nào bánh, nào đặc sản quê nhà.

Tôi thấy ấm lòng vô cùng.

Sau khi cảm ơn từng người, tôi mới leo lên chiếc xe bò chở ra thị trấn.

Lòng tôi thanh thản, nhẹ nhõm chưa từng có — vì tôi biết, cuộc đời tôi, giờ mới thật sự bắt đầu.

Nhưng khi xe đi nửa đường, thì giữa ngã ba bỗng xuất hiện một người chắn trước xe.

Là Tống Vệ An.

Sắc mặt hắn u ám tàn tạ, vừa ngăn xe lại là lập tức quỳ sụp trước tôi, khẩn cầu trong tuyệt vọng:

“Kim Linh… đưa theo với…”

“Anh không thể sống nổi ở cái làng này nữa, nếu em không mang đi… sẽ chết mất!”

“Dù gì ta cũng từng là vợ chồng, em nỡ lòng nào đối xử với như sao?”

Tôi bật khinh bỉ, hất tay hắn ra, giọng điệu lạnh lùng và dứt khoát:

“Đồng chí Tống, chắc quên rồi — chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Sống chết của giờ chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.”

“Trước kia không phải rất khinh thành phố sao? Sao giờ lại vội vàng chạy theo ?”

Tống Vệ An lắc đầu điên cuồng:

“Không phải … trước đây chỉ vì sợ em coi thường …”

“Dù sao cũng chỉ là một thằng nhà quê, còn em là trí thức… thích em, cũng sợ em chê bai …”

“Kim Linh… là do quá em… xin em… tha thứ cho lần này thôi…”

Tôi không nhịn đảo mắt một cái, hắn đầy chán ngán.

“Anh đừng là nghĩ mấy lời này có thể khiến tôi tha thứ cho đấy nhé?”

Tống Vệ An sốt ruột, định đưa tay kéo tôi lại.

“Kim Linh…”

Người đánh xe bò đứng bên nãy giờ xem kịch vui, thấy liền quất ngay một roi lên tay Tống Vệ An.

“Đồng chí Tống, và đồng chí Hứa đã ly hôn rồi, không tay chân với nữ đồng chí nữa đâu. Làm thế là phạm tội quấy rối đấy, bị bắt là phải đi tù đấy nhé!”

Tống Vệ An bị đánh đau đến méo mặt, không dám đưa tay ra kéo tôi nữa.

Tôi liếc hắn bằng ánh mắt chán ghét, rồi quay sang với bác đánh xe:

“Đồng chí, mình đi thôi, tôi với ta chẳng còn gì để nữa.”

Người kia gật đầu ngay.

“Đi liền!”

Tống Vệ An thấy ánh mắt tôi lạnh lẽo như , thân hình run rẩy, dường như còn muốn gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.

Chiếc xe bò càng lúc càng xa.

Tôi và Tống Vệ An… đời này cũng chẳng còn gì liên quan nữa.

Sau khi trở về thành phố, tôi đã đỗ vào đại học đúng như mong muốn.

Nhờ trí nhớ từ kiếp trước, tôi nhanh chóng bắt kịp xu hướng thời đại, bước vào ngành nghề mới mẻ và gặt hái nhiều thành công, trở thành một trong những doanh nhân đầu tiên phát đạt trong nước.

Về sau, tôi từng quay lại ngôi làng năm xưa một lần.

Với tư cách là một nhà từ thiện, tôi quyên góp rất nhiều đồ đạc và vật tư cho dân làng.

Dì Lý cùng các bà con vừa thấy tôi, liền tranh nhau kể cho tôi nghe chuyện sau này.

Nghe sau đó, Tống Vệ An và Lâm Tường vẫn kết hôn.

Tiếc là cả hai không tìm việc ổn định, có việc thì toàn là việc cực khổ, nặng nhọc nhất.

Lâm Tường chịu không nổi, trong một lần việc ở ruộng khoai lang đã kiệt sức đến mức sảy thai.

Từ đó, Tống Vệ An như phát điên, ngày nào cũng đánh đập Lâm Tường, đổ lỗi cho ta vì đã khiến tôi rời khỏi hắn.

Lâm Tường không chịu nổi nữa, một chiều hoàng hôn cầm kéo cắt luôn “của quý” của Tống Vệ An.

Hắn vẫn sống, chẳng khác gì thái giám thời phong kiến – suốt đời không thể có con.

Cũng từ đó, dân làng càng né tránh họ như tránh tà.

Hai người trở thành những kẻ bị xã hội ruồng bỏ, sống khổ sở cùng cực.

Tôi nghe xong mà cũng chỉ biết thở dài cảm thán.

Tưởng đâu Tống Vệ An Lâm Tường sâu đậm lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hôm đó, tôi vô gặp lại Tống Vệ An và Lâm Tường.

Lúc ấy tôi vừa mở mắt ra… trở về đúng ngày hắn ta muốn “kế thừa hai nhà”.

Còn “không có tôi”, hai người họ đã tiều tụy đến mức khó tin, mới ba mươi tuổi đầu mà tóc đã bạc trắng, khom lưng đào khoai trong ruộng đỏ mắt.

Tôi đi ngang qua cũng không biết họ có nhận ra tôi không.

Chỉ thấy rõ trong mắt Tống Vệ An ngấn lệ, ánh khẩn cầu như thể mong tôi quay lại.

Nhưng tôi không hắn, cũng chẳng dừng lại, hiên ngang rời đi.

Chẳng còn gì đáng để vướng bận nữa.

Bởi vì tôi… đã có cuộc đời rực rỡ của chính mình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...