Quay Về Để Báo [...] – Chương 3

5

Tống Vệ An tất nhiên không trả lời nổi.

Hắn ngây người máu vẫn không ngừng chảy dưới thân tôi, lòng bàn tay bắt đầu run lên.

Tôi đau đến không còn sức, chỉ biết rơi nước mắt, ánh mắt lạnh lẽo về phía hắn.

Những người xung quanh thấy tôi như thì bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Trời rét thế này mà để vợ bầu hết việc nặng, còn mình thì ôm chị dâu trong phòng, chuyện này rõ ràng không đơn giản.”

“Lâm Tường giờ cũng là góa phụ, nam nữ đơn độc ở trong phòng thì còn ?”

“Chỉ tội cho Kim Linh, bị đôi cẩu nam nữ kia hành hạ đến mức mất cả đứa con, thật là nghiệp chướng mà!”

Nghe thấy những lời xì xào quanh mình, Lâm Tường sợ hãi nép sát sau lưng Tống Vệ An,

Không ngờ hành đó lại càng khiến người ta thêm khẳng định những gì họ đang nghĩ là đúng.

Ánh mắt mọi người hai người bọn họ đã tràn đầy sự khinh miệt.

Tống Vệ An lại chẳng hề quan tâm đến Lâm Tường, chỉ trừng mắt tôi, rất lâu sau mới khó tin mà hỏi:

“Kim Linh… em thật sự có thai sao?”

Tôi khổ.

“Nếu không thì sao?”

Dì Lý đang ôm tôi thì giận đến mức mắng như tát nước:

“Rõ rành rành thế rồi, còn không nhận ra à?”

“Đồng chí Tống, đúng là không có lương tâm! Bình thường Kim Linh đối xử với bao nhiêu tốt đẹp, giờ ấy có thai mà cũng không biết xót!”

Bị mắng đến mức đỏ mặt tía tai, Tống Vệ An ấp úng biện bạch:

“Không… không phải… Kim Linh chưa từng với tôi chuyện ấy mang thai.”

“Nếu tôi biết thì… tôi tuyệt đối không…”

Dì Lý nhạt một tiếng.

“Vậy nếu Kim Linh không mang thai, cho rằng bắt ấy hết mọi việc trong cái thời tiết lạnh cắt da này là đúng à?”

“Tôi cho biết, thời đại bây giờ khác rồi.”

“Phụ nữ có thể gánh một nửa bầu trời, Kim Linh ở trạm dịch đã cực lắm rồi, còn phải về hầu hạ . Nếu có lương tâm, thì việc nhà phải cùng nhau chia sẻ!”

Chưa để Tống Vệ An kịp gì, đám đông xung quanh đã bật khinh bỉ:

“Không phải là ta không có lương tâm đâu, mà là lòng dạ để nơi khác rồi.”

“Chị dâu của ta – Lâm Tường ấy – ta bao bọc kỹ lắm, trời lạnh thế mà tay không thấy vết nứt nẻ nào cả.”

“Ừ, chồng vừa chết không lâu đã dọn sang nhà em chồng, lại còn ăn mặc lồng lộn thế kia…”

Mặt Lâm Tường tái nhợt, nước mắt lập tức rơm rớm, ta run giọng nắm lấy tay áo Tống Vệ An thì thào:

“Vệ An… em sợ quá…”

Tống Vệ An bừng tỉnh, trừng mắt dữ dội đám đông:

“Mọi người đang cái gì hả! Tư tưởng sao lại đen tối thế!”

“Cô ấy là vợ của tôi! Dù tôi có tồi tệ đến đâu, cũng không thể ra chuyện với ấy!”

“Huống hồ gì ấy vừa mới mất chồng, tôi quan tâm ấy một chút thì có gì sai?”

“Nếu các người còn dám nhảm, tôi sẽ báo cáo hết lên đội, để lãnh đạo của mấy người xử lý!”

Hắn ta đầy vẻ chính nghĩa, khiến vài người có vẻ hơi do dự, tưởng mình trách nhầm.

Nhưng tôi thì đã quá hiểu – vẻ ngoài mạnh miệng đó chẳng qua để che giấu sự hoảng loạn trong lòng.

Lúc này có người nhỏ giọng từ trong đám đông:

“Chăm chị dâu thì giỏi đấy… mà con của vợ mình mất lúc nào cũng không biết.”

Khí thế mà Tống Vệ An cố gồng lên lập tức xẹp xuống.

Hắn liếc sang tôi, không dám thẳng vào mắt tôi, chỉ cứng đầu cãi cố:

“Chuyện đó là lỗi của ấy chứ sao lại đổ lên đầu tôi. Ai bảo ấy mang thai mà không ?”

“Hơn nữa, người ta mang thai vẫn đi đồng bình thường, ấy chỉ giặt có mấy cái áo mà cũng sảy thai, thì trách ai?”

“Nói cho cùng là do ấy yếu, giữ không cái thai!”

Những lời này, giữa một môi trường nông thôn thật thà chất phác, đúng là quá trơ trẽn để mà tin nổi.

Đặc biệt là những người phụ nữ từng sinh nở, ánh mắt họ Tống Vệ An như thể muốn treo hắn lên mà đánh cho một trận.

Dù chuyện mất con là do tôi cố ý, những lời Tống Vệ An vừa vẫn khiến tim tôi run rẩy.

Tôi nhắm mắt lại, kiệt sức bám lấy cánh tay dì Lý, khàn giọng :

“Thôi đi dì… phiền dì đưa cháu đến trạm y tế…”

Dì Lý là người từng sinh nở, bị mấy lời vừa rồi của Tống Vệ An chọc giận đến nghẹn họng, giờ lại thấy tôi tuyệt vọng đến , còn gì mà không hiểu nữa.

Bà lập tức quay sang Tống Vệ An, lạnh:

“Tốt lắm, giờ thì tôi hiểu rồi.”

“Tôi đã rồi mà, Kim Linh bỏ cái công việc bàn giấy đàng hoàng không , lại đi lao lực ở trạm dịch là có lý do!”

“Hóa ra là bị ép buộc! Anh dan díu với Lâm Tường, còn đuổi vợ mình ra khỏi nhà!”

“Tống Vệ An, loại rác rưởi như mà cũng xứng liên trưởng à? Tôi sẽ viết đơn tố cáo lên đội, lật mặt cho mọi người biết!”

6

Những lời của dì Lý khiến cả đám người xung quanh im bặt.

Trước đây mọi người chỉ đoán già đoán non, chưa ai có bằng chứng rõ ràng.

Nhưng ai cũng biết dì Lý là người thân thiết nhất với tôi, chuyện gì của tôi, dì chắc chắn là người biết đầu tiên.

Giờ bà đã mở miệng, lại còn đâu ra đấy, thì chẳng ai dám nghi ngờ nữa.

Mọi người bắt đầu Tống Vệ An và Lâm Tường đang co rúm phía sau hắn với ánh mắt đầy mỉa mai.

“Đồng chí Tống, chẳng lẽ chuyện này là thật à?”

“Anh thật sự ngủ với chị dâu của mình đấy hả?”

Tống Vệ An dù gì cũng là một liên trưởng, bình thường luôn kính trọng, giờ lại bị mắng thẳng mặt giữa đám đông, chưa bao giờ hắn rơi vào cảnh mất mặt như .

Hắn há miệng ra mà không nổi lời nào, rõ ràng chột dạ, cứng họng.

Bị bao nhiêu ánh mắt khinh miệt vây quanh, đột nhiên hắn quay sang tôi, nghiêm giọng quát:

“Hứa Kim Linh, người ngoài không biết, em lẽ nào cũng không biết chuyện trong nhà mình?”

“Em thấy người ta vu oan cho và A Tường như , sao lại không giúp vài câu?”

“Anh với A Tường chỉ là quan hệ cháu dâu đơn thuần, vì nể mặt trai nên mới chăm sóc ấy nhiều hơn.”

“Hứa Kim Linh, em đi, chẳng phải là như sao?”

Hắn bước từng bước về phía tôi, trong lời còn mang theo uy hiếp ngầm.

Với hình bây giờ, chỉ cần tôi lên tiếng bênh vực, tất cả những lời đồn đoán sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Thời gian qua tôi giả vờ ngoan ngoãn, khiến hắn tin chắc rằng tôi sẽ tiếp tục che giấu cho hắn.

Tôi thầm lạnh, gương mặt lại càng trở nên đau khổ, vừa né tránh sự tiếp cận của hắn vừa quay sang dì Lý, khóc lóc cầu xin:

“Dì ơi… dì đưa con đi đi… con không muốn ở lại đây nữa…”

Tống Vệ An sững người trước phản ứng của tôi.

Dì Lý càng thêm đau lòng, ôm chặt tôi lại, trừng mắt mắng lớn:

“Đủ rồi! Anh xem dọa Kim Linh thành ra thế nào rồi kìa!”

“Anh nghĩ đe dọa Kim Linh là có thể che sự thật sao? Tôi không mù đâu nhé! Hôm và Lâm Tường từ phòng đi ra, để Kim Linh ngủ ở linh đường, tôi vẫn còn nhớ rõ mồn một!”

“Nói hai người không có gì, ai mà tin nổi chứ?”

Dì Lý càng càng hăng, đem hết những gì mình biết ra hết.

“Còn cả mấy ngày Kim Linh không có nhà, và Lâm Tường cứ ra ra vào vào cùng nhau, gần gũi như vợ chồng.”

“Không biết còn tưởng ta là vợ thật, chứ chẳng phải chị dâu!”

“Đêm hôm khuya khoắt còn rên rỉ kêu đến náo nhà, hai người không thấy xấu hổ thì tôi cũng thấy thay đấy!”

Đám đông xung quanh lập tức xôn xao náo loạn.

“Chồng vừa mới chết, mà đã nóng ruột leo lên giường em chồng rồi à? Không biết ngượng mặt là gì à?”

“Lâm Tường đúng là hồ ly tinh thật sự. Đến cả em chồng cũng không tha, nhà họ Tống sau này chắc khỏi ngẩng mặt ai rồi.”

“Tống Vệ An thì cũng tốt đẹp gì? Đường đường là một liên trưởng, lại dám ra chuyện loạn luân như thế. Anh trai hắn lúc còn sống thương hắn cỡ nào, mà vừa chết đã cướp luôn vợ người ta, nhục nhã thật!”

Những lời bàn tán khó nghe vang lên dồn dập.

Mặt Tống Vệ An đen như than.

Nhưng hắn chẳng phản bác gì, chỉ có thể trừng mắt tôi, như thể tất cả mọi chuyện đều do tôi ra.

Lúc này, Lâm Tường cũng sợ đến mức muốn bỏ chạy, che mặt toan rời đi, đã bị mọi người chặn lại.

Không còn đường lui, ta liền dùng chiêu cũ vẫn áp dụng với Tống Vệ An – nước mắt rưng rưng, nức nở :

“Vệ An… em không gì cả… em thật sự không có…”

Không phải ai cũng như Tống Vệ An.

Có người không nhịn , châm chọc :

“Khóc cái gì mà khóc, Kim Linh mất con còn chưa khóc như .”

Tống Vệ An mà xót ruột, cũng không dám bênh ta lúc này, chỉ biết trơ mắt mọi người đẩy ngã Lâm Tường xuống đất.

Lâm Tường nước mắt lưng tròng Tống Vệ An, đầy ẩn ý đưa tay ôm bụng.

Tống Vệ An khựng lại, rồi như thể hạ quyết tâm, điên cuồng đẩy đám đông ra, quay sang tôi gào lên:

“Hứa Kim Linh, còn định nằm đó bao lâu nữa?!”

“Tôi thấy ganh ghét A Tường nên mới bày trò giả vờ ngất xỉu, hãm ấy!”

“Nếu tôi và A Tường thật sự có gì, thì cứ ly hôn với tôi đi! Nhưng có dám không?!”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Tôi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ lạnh, nhanh chóng kiềm lại.

Vai tôi khẽ run, trong mắt người khác thì có lẽ là vì đau lòng mà rơi lệ.

Một lúc sau, tôi mới ngẩng đầu lên, kiên định :

“Anh đúng.”

“Tống Vệ An, chúng ta ly hôn đi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...