Quay Về Để Báo [...] – Chương 1

Chị dâu là hoa khôi trong thôn, sau khi góa chồng, mẹ chồng thương xót chị ta nên muốn chồng tôi cưới luôn hai vợ, kế thừa hương hỏa cho cả hai nhà.

Ở kiếp trước, sau khi tôi tức giận từ chối lời khuyên “chỉ mượ/n gi/ố/ng thôi” của mẹ chồng,

Chị dâu cảm thấy cuộc sống không còn hy vọng, đã nhảy xuống giếng 44.

Chồng tôi – là trung đội trưởng – bề ngoài không gì, sau lưng lại xé nát giấy báo trúng tuyển đại học của tôi.

Anh ta còn tìm người tố cáo tôi lười biếng, khiến tôi đang mang thai cũng bị đ/à//y ra ngoài đào mương.

Dưới cái nắng như thiêu như đốt, tôi bị s/ả/y thai rồi chếc cháy giữa lòng mương.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày chồng tôi muốn cưới thêm vợ.

Nhìn vẻ mặt ghê tởm của chồng và chị dâu, tôi lại một lần nữa lạnh lùng từ chối:

“Tôi cho mấy người biết, tuyệt đối không đời nào.”

1

Thấy mặt Tống Vệ An đỏ bừng vì tức, chỉ tay vào tôi mà mãi không nên lời,

Tôi bình tĩnh mở miệng lần nữa:

“Chị dâu một mình cũng không dễ dàng gì. Đợi tôi chuyển đến việc ở trạm dịch, vừa hay để lại phòng cho hai người, chỉ là mượn giống sinh con thôi, cần gì phiền phức như .”

Tống Vệ An không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như thế, bao lời răn dạy chuẩn bị đều bị nghẹn lại trong cổ.

Anh ta tôi đầy nghi ngờ, tay đã không chờ nổi mà ôm lấy Lâm Tường – khuôn mặt đầy vẻ yếu đuối bên cạnh.

“Vậy là em thật sự nghĩ như thế, Hứa Kim Linh?”

Tôi siết chặt tay, trong đầu hiện lên hình ảnh kiếp trước – sau khi Lâm Tường t,ự sád,

Anh ta ngoài mặt thì lãnh đạm, âm thầm tạo chứng cứ giả để tố cáo tôi.

Rồi còn lấy danh nghĩa chồng tôi để giao cho tôi những công việc nặng nhọc nhất trong đội.

Đến lúc tôi kiệt sức chếc trong mương, ta mới hiện nguyên hình,

Mặt mày dữ tợn, đ,á thẳng vào b//ụn//g bầu của tôi, gào lên đầy phẫn nộ:

“Nếu không phải vì không chịu cho mượn giống sinh con, A Tường sao lại nhảy giếng 44!”

“Cô ấy chếc rồi, thì với cái thai nghiệt chủng kia cũng đừng hòng sống!”

Giờ có cơ hội lại từ đầu, tôi nhất định sẽ không để bản thân rơi vào tuyệt vọng và đau khổ thêm lần nào nữa!

Cũng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn họ dễ dàng như !

Tống Vệ An thấy tôi im lặng, lập tức lộ ra vẻ “đúng như tôi đoán”, lạnh :

“Tôi biết mà, ngoài miệng đồng ý, trong lòng chẳng vui vẻ gì đúng không?”

“Nhưng Hứa Kim Linh, chuyện này tôi và mẹ đã quyết định rồi, không có quyền từ chối!”

Cả nước theo chế độ một vợ một chồng, ta lại còn là liên đội trưởng,

Vậy mà dám tôi – người đã đăng ký kết hôn hợp pháp với ta – không có quyền từ chối.

Tôi khẩy trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm với ta:

“Tôi hiểu rồi. Khi tôi chuyển lên trạm dịch trên thị trấn, sẽ lấy lý do khoảng cách xa để dọn vào ký túc xá bên đó.”

“Như hai người ở nhà, muốn gì cũng tiện hơn.”

Tôi cư xử biết điều như , lại khiến Tống Vệ An hơi bất ngờ.

Anh ta quan sát tôi một lúc, rồi gật đầu hài lòng:

“Cô có thể nghĩ như , tôi thật sự hơi bất ngờ.”

“A Tường mới mất chồng, đúng lúc cần người bên cạnh. Tôi tất nhiên phải chăm sóc ấy trước.”

“Nhưng dù sao chúng ta vẫn là vợ chồng. Sau này khi A Tường mang thai, về chăm ấy ở cữ, như cũng không khiến người khác nghi ngờ.”

Tôi mỉm , gật đầu đồng ý.

Thấy , Tống Vệ An càng năng không kiêng nể:

“Chúng ta cưới nhau hơn hai năm, vẫn chưa sinh cho nhà họ Tống lấy một đứa con. Giờ có A Tường giúp đỡ, còn không biết ơn ấy!”

Lâm Tường đỏ mặt, ra vẻ thẹn thùng rồi đẩy nhẹ ta một cái.

“Vệ An, đừng .”

“Em cũng là người nhà họ Tống, sinh con đẻ cái cho nhà họ Tống cũng là điều nên thôi.”

“Em Kim Linh, em chắc cũng hiểu mà, đúng không?”

Cô ta tựa vào người Tống Vệ An, mỉm tôi dịu dàng.

Thì ra ta cũng biết tôi là em dâu của mình,

Người ta dựa vào là em trai ruột của chồng mình đã mất – mà vẫn có thể ra những lời trơ trẽn như thế.

Tống Vệ An hừ lạnh một tiếng.

“Cô ta dám không hiểu sao? Bản thân là một con gà mái không đẻ trứng, tôi không ly hôn với ta là may rồi! Cô ta còn bất mãn gì nữa chứ?”

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ Tống Vệ An nắm tay Lâm Tường rảo bước rời đi, sau đó đem đơn xin điều chuyển công tác – đã chuẩn bị sẵn từ lâu – nộp lên văn phòng thanh niên trí thức.

Tối về đến nhà, vừa bước qua cổng, tôi đã nghe thấy những âm thanh thở dốc mập mờ đầy ám muội.

2

Căn phòng từng thuộc về tôi và Tống Vệ An bị khóa trái chặt chẽ.

Qua lớp rèm cửa kéo kín, tôi vẫn thấy trên chiếc giường sắt nhỏ, hai thân hình quấn lấy nhau, tác vội vàng và kịch liệt.

Mà trên cửa và cửa sổ, vẫn còn dán chữ “Hỷ” đỏ chói từ ngày tôi và Tống Vệ An cưới nhau.

Trong nhà chính, linh đường của trai Tống Vệ An vẫn chưa thu dọn,

Tấm di ảnh trắng đen phía trên như đang lạnh lùng dõi theo mọi chuyện xảy ra trong sân.

Tôi cảm thấy lạnh sống lưng, đưa tay sờ bụng mình.

Ở đây… đã có một sinh linh bé nhỏ.

Kiếp trước, tôi nhờ có thai mà khiến mẹ chồng và Tống Vệ An từ bỏ ý định mượn giống sinh con,

Nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục mất cả mẹ lẫn con.

Nên kiếp này, tôi không định ra việc mình đang mang thai.

Cũng không có ý định sinh đứa trẻ này ra.

Tôi đứng đợi không biết bao lâu, cánh cửa bị khóa chặt cuối cùng cũng phát ra tiếng “cạch” mở ra.

Tống Vệ An bước ra, mặt mày rạng rỡ như gió xuân,

Trên người chỉ khoác hờ chiếc sơ mi, để lộ những dấu vết mờ ám trên da thịt.

Anh ta thấy tôi, ánh mắt thoáng lóe lên vẻ chột dạ.

Bên trong, Lâm Tường cất tiếng nũng mềm nhũn:

“Vệ An, sao ? Mau đi đun nước nóng cho em, em dơ chết đi .”

Tống Vệ An lập tức quên mất chút chột dạ vừa rồi, quay vào phòng dỗ dành ta.

Trước khi vào còn không quên sai bảo tôi:

“Kim Linh, em đi đun cho A Tường chút nước nóng để lau người.”

“Cô ấy có thai sớm, thì em cũng sớm dọn về nhà.”

Tôi đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới bước đến trước cửa phòng.

Tống Vệ An đang tựa đầu giường, ôm lấy Lâm Tường trần truồng, không biết thì thầm gì khiến ta đỏ mặt ta mấy cái.

Tống Vệ An mỉm dịu dàng, trong lúc Lâm Tường nửa đẩy nửa giữ, còn hôn lên khóe môi ta.

Tống Vệ An như – suốt hai năm chồng tôi – tôi chưa từng thấy.

Anh ta đối với tôi lúc nào cũng là chán ghét và khinh miệt, ngay cả một nụ cũng hiếm hoi.

Thấy tôi đứng ở cửa, Tống Vệ An nhíu mày, gắt lên đầy khó chịu:

“Không phải bảo em đi đun nước sao? Còn đứng đó gì?”

“A Tường đang không khỏe, em không thể hiểu chuyện một chút à?”

Tôi cụp mắt, không vào cảnh tượng trước mặt, sợ bản thân không nhịn mà lộ ra vẻ ghê tởm.

“Tôi đã xin chuyển sang việc ở trạm dịch, văn phòng thanh niên trí thức cũng đã đồng ý rồi. Ngày mai tôi sẽ dọn đi.”

Lâm Tường ánh mắt sáng rỡ, miệng lại ra vẻ áy náy:

“Em dâu, em giống như chị đang đuổi em đi , ngại quá…”

Tống Vệ An lập tức lên tiếng dỗ dành:

“Đây là việc ấy nên mà, A Tường, em cứ yên tâm ở lại.”

Anh ta quay sang tôi, giọng điệu ban ơn:

“Công việc ở trạm dịch tuy hơi vất vả, với em cũng là chuyện tốt.”

“Em không đỗ đại học, chuyện trở về thành phố lại càng không thể.”

“Nông thôn không giống như thành phố của em đâu, kiểu tiểu thư nuông chiều như em chẳng sống nổi đâu!”

Đến cuối cùng, giọng ta đầy chế giễu, rõ ràng đang bất mãn với tôi.

Tôi biết, ta luôn không ưa việc tôi là trí thức thành thị bị đưa về nông thôn.

Nên dù đã kết hôn hai năm, tôi vừa việc vất vả bên ngoài kiếm tiền, về nhà lại hết lòng chăm sóc ta và mẹ chồng,

ĐỌC CHƯƠNG 2 BẤM VÀO ĐÂY:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...