18
Tôi hỏi: “Sau khi thấy sự thật, em còn ta không?”
Cô Lê Mộ tôi đầy mơ hồ.
Đôi mắt sưng đỏ: “Cô, cháu… cháu không biết…”
Cô ấy đột nhiên bật khóc nức nở.
“Nhưng Họa Tư Niên rõ ràng là cháu mà, ơi, cháu đã cảm nhận của ấy!”
Tôi cầm lấy tay ấy.
Mu bàn tay đầy những vết răng sâu hoắm, dính đầy máu.
Như thể có ai đó đã chứng kiến nỗi đau của ấy.
Cô Lê Mộ nhỏ bỗng bật khóc thật lớn.
“Anh ấy vì cháu mà cắt đứt với gia đình, sao có thể không cháu chứ?
“Sao ấy lại trở nên như thế này?!”
Chín năm trước tôi cũng từng nghĩ.
Họa Tư Niên vì tôi mà cắt đứt với gia đình, chắc chắn là chân thật.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến.
Người thực sự em sẽ không chỉ trốn tránh vấn đề, mà sẽ cố gắng giải quyết chúng.
Chín năm qua, tôi nhiều lần đến nhà ta.
Nhưng không bao giờ nhận một nụ từ mẹ ta.
Bà : “Nếu thực sự là một tốt, tại sao ngay cả mẹ ruột của cũng không cần ?”
Một câu .
Như bản án tử hình của tôi.
Lồng ngực tôi lạnh buốt.
Khi ngoảnh lại, tôi mới nhận ra, cả cuộc đời này…
Tôi đều bị ràng buộc bởi những người không đáng để quan tâm.
19
Tôi ôm lấy Lê Mộ nhỏ đang khóc.
Nhẹ nhàng với ấy: “Em không phải là một đứa trẻ không ai thương, em, rất em.”
Nước mắt của ấy thấm xuống bờ vai tôi.
Nước mắt ấy thấm ướt cả một mảng lớn.
Tôi không biết ấy có nghe thấy không.
Nhưng Lê Mộ à.
Dù không ai em, em vẫn còn chính mình.
Hãy nhớ rằng, nhất định, nhất định phải tự cứu lấy bản thân khỏi những đau khổ của thế gian.
Chúng ta.
Có thể chính mình.
20
Sáu giờ bốn mươi lăm sáng.
Họa Tư Niên cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
Anh ta quanh một vòng, thấy Lê Mộ nhỏ, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
“Mộ Mộ, về rồi.”
Trong tay ta cầm một tô cháo trắng, đặt lên bàn nhỏ.
Anh ta quỳ xuống trước mặt Lê Mộ nhỏ.
“Thang Ngọc uống say, đòi ra ngoài chơi. Cô ấy là con , một mình không an toàn, phải ở lại đến giờ này. Thật sự không có chuyện gì xảy ra, Mộ Mộ, em tin đi.”
Anh ta nắm lấy tay , đưa lên môi khẽ hôn, đầy vẻ thương .
“Mắt em sưng lên rồi, có phải đã khóc không?
“Mộ Mộ, đừng khóc, em mà khóc thì chắc chắn là lỗi của . Anh xin lỗi, không?”
Cô Lê Mộ nhỏ mắt đỏ hoe: “Trong mắt , ngay cả khi đã hôn nhau, cũng là không có chuyện gì xảy ra sao?”
Họa Tư Niên sững lại.
Ánh mắt lảng tránh: “Thang Ngọc uống say, ấy không tỉnh táo.
“Mộ Mộ, em đừng chấp nhặt với người say, không?”
Tôi bật lạnh.
“Cô ấy say, cũng say sao? Đến mức không thể tránh? Hay là bị của ấy cho say đắm?”
Họa Tư Niên bối rối và khó chịu.
“Cô, đây là chuyện của hai chúng cháu.”
Cô Lê Mộ nhỏ gạt tay ta ra, chất vấn: “Nếu đây gọi là không có gì xảy ra, thì em cũng hôn một người đàn ông khác một lần, có chấp nhận không?”
Sắc mặt Họa Tư Niên lập tức cau lại.
“Mộ Mộ, đừng loạn.”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Cô ấy ta, không ai thêm lời nào.
Một lúc sau, Họa Tư Niên thở dài: “Vậy em muốn phải sao? Cô ấy là con , uống say, chẳng lẽ bỏ ấy ngoài đường?
“Nếu ấy gặp phải kẻ xấu thì sao?
“Em muốn đứng ấy gặp chuyện mà không gì sao?”
Một câu của ta như đứng ở đỉnh cao đạo đức.
Đẩy tất cả vấn đề về phía Lê Mộ nhỏ 21 tuổi.
Cô ấy cắn môi, không để nước mắt rơi, giọng run rẩy: “Ý là ấy chỉ có thể tìm đến ?
“Cô ấy không có bè khác sao?
“Báo cảnh sát? Cô ấy không biết sao?”
Sắc mặt Họa Tư Niên dần tối lại: “Em đang quá lên, em từ khi nào trở nên như ?”
Anh ta lén liếc tôi một cái.
Ánh mắt thoáng chút do dự.
Có lẽ nghĩ rằng tôi hư Lê Mộ nhỏ, hoặc là đang cân nhắc đến “khoản đầu tư” mà tôi có thể mang lại.
Anh ta bắt đầu phân vân.
Nước mắt của Lê Mộ nhỏ rơi như những hạt ngọc.
Họa Tư Niên mạnh mẽ ôm lấy ấy: “Mộ Mộ, đừng loạn nữa, không? Anh chỉ mình em.
“Tin , em phải tin .”
Tôi không nhịn .
Cơn ho dữ dội bùng lên.
Cả người tôi khuỵu xuống, đau như có ai xé rách bả vai tôi.
Cô Lê Mộ nhỏ hoảng sợ, vội vàng đẩy Họa Tư Niên ra.
“Cô, không sao chứ?”
Lần này.
Tôi lại ho đến mức ngất xỉu.
Mất đi ý thức…
21
Khi người ta ho dữ dội.
Hai bên dây thần kinh não cũng đau nhói theo.
Lúc tỉnh lại, đầu tôi đau như muốn nổ tung.
Cô Lê Mộ nhỏ ngồi bên cạnh, nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe.
“Cô…”
Cô ấy không nữa, nghẹn ngào rất lâu: “Bác sĩ … có thể là… là…”
“Ung thư phổi phải không?” Tôi yếu ớt tiếp lời.
Nghe tôi ra hai chữ đó.
Sắc mặt của Lê Mộ nhỏ lập tức tái nhợt hơn.
Cô ấy cắn mu bàn tay, cố gắng không bật khóc: “Cô ơi…”
Tôi ấy.
Ngẩn người.
Lần này, ở tuổi 21, tôi đã trải qua quá nhiều điều mà trước đây chưa từng trải qua.
Giờ ấy khóc là vì điều gì?
Là vì nghĩ đến cha mình cũng đã qua đời vì căn bệnh này?
Hay vì nghĩ rằng người duy nhất mang lại sự ấm áp cho ấy trên thế gian này, cũng sẽ rời xa theo cách đau đớn nhất?
Tôi kéo tay ấy ra khỏi miệng.
Hỏi: “Họa Tư Niên đâu rồi?”
Cô Lê Mộ nhỏ ngập ngừng: “Anh ấy bận việc rồi, khởi nghiệp rất bận.”
Tôi nhắm mắt lại: “Giờ em đã hiểu chưa? Thang Ngọc đã theo ta từ khi bắt đầu khởi nghiệp.”
Một lúc rất lâu sau.
Tôi mở mắt lần nữa.
Thấy ấy đang rưng rưng nước mắt: “Nhưng, chỉ có ấy… lần đầu tiên khiến em cảm thấy giống như có một mái ấm.”
Lồng ngực tôi đau âm ỉ.
“Để kể em nghe một câu chuyện.
“Cô có một người , hoàn cảnh rất giống em, từ nhỏ đã không gia đình thương. Cô ấy dùng vỏ bọc mạnh mẽ để che giấu tất cả, cho đến một ngày, người dì của ấy đau đớn đến mức gần như ngất đi. Có một cậu con trai đưa cho ấy một cốc nước ấm.
“Đó là cốc nước ngọt ngào nhất mà ấy từng uống, giống như sự ấm áp của một gia đình. Nhưng ấy đã quên… đó chỉ là một cốc nước, một cốc nước có chi phí rất thấp.”
Cô Lê Mộ nhỏ kinh ngạc tôi.
Tôi không nhịn , cổ họng nghẹn lại.
“Nhưng của cuối cùng vẫn rơi vào bẫy cảm đó, không ai kéo ấy ra , không ai với ấy rằng những điều đó chỉ là sự quan tâm vụn vặt không đáng kể.
“Sau này ấy kết hôn, trong mắt người ngoài, như là đánh đổi tất cả để nhận lại hồi đáp.
“Nhưng chỉ có ấy biết, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, bị giam cầm trong một căn phòng, chờ đợi một người, sẽ khiến trái tim người ta dần chết đi.”
“Thế… thế còn người đàn ông kia? Anh ta thì sao?” Cô Lê Mộ nhỏ hỏi dồn.
Tôi đáp, giọng chậm rãi:
“Bỏ vợ ở nhà, ra ngoài ở bên cạnh người phụ nữ khác, mặn nồng cảm.”
Khuôn mặt Lê Mộ nhỏ tái nhợt ngay lập tức.
Cô ấy tôi, đôi môi mấp máy, không lời nào.
Rất lâu sau.
Cô ấy mới run rẩy hỏi: “Người đó… có phải là không?”
Tôi không trả lời.
Nhưng nghe tiếng bước chân vội vã rời đi.
Và tiếng khóc nghẹn ngào không thể kiềm nén ngoài hành lang.
22
Khi Họa Tư Niên đến bệnh viện, Lê Mộ nhỏ đã lau khô nước mắt.
Anh ta mang theo một bó hoa.
Nhưng không phải dành cho Lê Mộ, mà là cho tôi.
Anh ta tỏ vẻ quan tâm, bận rộn giúp đỡ hết việc này đến việc khác, rồi khéo léo đề cập đến công ty của mình.
Nói về tiềm năng phát triển ngành, về dự đoán lợi nhuận.
Anh ta thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Lê Mộ nhỏ khi bó hoa đó.
Từ sự vui mừng khi cánh cửa mở ra.
Đến thất vọng chất đầy trong ánh mắt.
Họa Tư Niên như không thấy.
Tôi bỗng hỏi: “Tại sao cậu không ở bên Thang Ngọc?”
Họa Tư Niên ngạc nhiên.
Ánh mắt ta lảng tránh không tự nhiên.
“Cô, hiểu lầm cháu với Thang Ngọc rồi, chúng cháu thực sự không có gì.
“Trong lòng cháu, chỉ có Mộ Mộ mà thôi…”
Tôi cúi đầu.
Bỗng nhớ đến thói quen sống của Thang Ngọc.
Xuất thân từ một gia đình khá giả, dù trong thời gian khởi nghiệp cùng Họa Tư Niên không kiếm đồng nào, ấy vẫn sống rất thoải mái.
Cô ấy có thể thật lòng Họa Tư Niên.
Nhưng chăm lo từng chút một cho cuộc sống hàng ngày của ta, ấy sẽ không .
Tôi bất giác bật : “Họa Tư Niên?”
“Cô, đi.”
Chàng trai trẻ Họa Tư Niên có chút căng thẳng.
Tôi hỏi: “Cậu có biết, Lê Mộ đã từng mong nhận một bó hoa đến mức nào không?”
Biểu cảm của ta khựng lại.
Quay đầu Lê Mộ nhỏ, hai tay siết chặt: “Cô, sau này cháu sẽ tặng Mộ Mộ những bó hoa đẹp nhất, đắt nhất.”
Tôi không nhịn , bật chế nhạo.
Tôi đã đấu tranh trong mối quan hệ với Họa Tư Niên suốt mười năm.
Chưa từng nhận dù chỉ một bông hoa tươi.
Một bông cũng không.
Tôi về phía Lê Mộ nhỏ.
Giờ em cảm thấy thế nào?
Lại một lần nữa, em sẽ tin sao?
Bạn thấy sao?