7
Tôi phải về nhà xem thử.
Trước khi đi, dì kéo tay tôi lại, vẻ mặt nịnh nọt:
“À… Duệ Đình, con nhớ với học của con giúp dì nhé. Tảo Tảo sắp vào lớp một rồi, trường tiểu học Thánh Đào đó, dì với dượng con chạy ngược chạy xuôi mấy lần mà vẫn không xin vào. Con xem có cách nào giúp không.”
Tôi vỗ nhẹ lên mu bàn tay dì, trấn an bà yên tâm.
Khi mẹ thấy tôi, vẻ mặt bà ta thoáng chút hoảng hốt:
“Sao con về rồi? Tiền đâu? Sao chưa chuyển qua cho mẹ?”
“Mẹ, nhà mình có chuyện gì đúng không? Con phải về xem thế nào mới yên tâm . Bố đâu rồi?”
Mẹ tôi lúng túng, ánh mắt lảng tránh, có chút không tự nhiên:
“Bố con… bố con bảo ở nhà chán quá, nên đi lại rồi.”
Mắt tôi đỏ hoe:
“Mẹ, đến nước này rồi mà mẹ vẫn còn giấu con sao? Đây cũng là nhà của con, nếu gia đình gặp khó khăn, sao con có thể an tâm mà đi học ? Hay là con nghỉ học đi!”
Nghe tôi muốn nghỉ học, mẹ tôi hoảng hốt:
“Không ! Tuyệt đối không ! Khó khăn lắm con mới đỗ vào một trường đại học tốt thế này, nếu nghỉ học… nhỡ không tốt nghiệp thì sao?”
Điều mẹ lo không phải là việc học của tôi, mà là số tiền học bổng hàng năm mười nghìn. Nhưng sự thật là chẳng có học bổng nào cả.
“Được rồi, rồi, con không nghỉ học. Nhưng mẹ cũng phải cho con biết nhà mình xảy ra chuyện gì chứ. Biết đâu con có thể giúp .”
Mẹ tôi lúc này mới chịu thật.
Lâm Duệ Viên có thai.
Tạ Quảng Thần không cho ta đi , bảo ở nhà chờ hai bên gia đình bàn chuyện cưới xin.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nhà họ Tạ thay đổi thái độ, tuyên bố không cưới nữa.
Nếu đứa bé là con trai, họ sẽ nhận nuôi.
Bố mẹ tôi hỏi thế nào, Lâm Duệ Viên cũng không chịu hé răng, chỉ ru rú trong phòng, không ra ngoài, cầu ăn ngon, mặc đẹp, dùng đồ tốt.
Rất nhanh, nhà tôi rơi vào cảnh thiếu thốn.
Mẹ tôi đành ép bố tôi đi lại.
Hừ, hóa ra là như .
Lâm Duệ Viên vốn tham vọng, không ưng Tạ Quảng Thần, nên mới có chuyện ở nhà nghỉ bên ngoài.
“Nhà họ Tạ sao lại có thể thế ! Con đi tìm họ chuyện phải trái!”
Nói xong, tôi đứng dậy định đi thì bị mẹ giữ lại, bà tức tối quát:
“Con đi ầm lên thì mặt mũi em con để đâu? Không đi!”
Tôi đoán, với tính cách không dễ bỏ qua của bố mẹ, chuyện nhà nghỉ họ đã biết từ lâu, chỉ là đuối lý nên không dám lớn chuyện.
“Mẹ, em định gì? Đứa bé sẽ giữ lại sao?”
Mẹ tôi lo lắng, không biết nên quyết định thế nào.
“Mẹ, đứa bé này không thể giữ lại. Em sau này vẫn có thể tìm một người tốt hơn mà.”
Tôi thực ra không quan tâm tương lai của Lâm Duệ Viên, chỉ thấy tiếc cho đứa bé vô tội.
Kiếp trước, khi Tạ Quảng Thần bị em xem thường, hắn thường xuyên đến quấy rầy tôi, đến mức tôi phải báo cáo với cấp trên.
Chẳng bao lâu sau, một nữ công nhân trong nhà máy cũng mang thai.
Nhà họ Tạ không cưới ta, cũng đúng những lời tương tự:
“Nếu đứa bé là con trai, nhà họ Tạ sẽ nhận.”
Đứa bé sinh ra, quả thật là con trai, lại bị dị tật bẩm sinh, do lây bệnh giang mai từ mẹ.
Đời người của nữ công nhân đó xem như bị hủy hoại.
Tạ Quảng Thần nổi tiếng là kẻ phóng túng trong nhà máy.
Tôi chỉ cầu nguyện Lâm Duệ Viên không bị lây nhiễm.
Dù sao đi nữa, rất có thể tôi vẫn phải quay lại gia đình này.
Để chắc chắn, tôi phải tìm cách khiến cả nhà đi khám sức khỏe một lần.
8
Sau khi chuyển tiền cho mẹ, tôi quay lại trường học.
“Mẹ, con chỉ xin nghỉ một ngày, phải vội quay lại trường ngay. Tiền này mẹ cứ cầm, nếu không đủ thì con.”
Mẹ tôi xin tôi một vạn, tôi chuyển hẳn năm vạn cho bà ta.
Bà ta tôi đầy kinh ngạc:
“Con lấy đâu ra nhiều tiền như ?”
Kiếp trước, dù tôi đã mắng đuổi Mạc Gia Nam, vẫn âm thầm theo dõi cậu ấy.
Vừa vào đại học, cậu đã kết nối với vài đàn xuất sắc trong ngành máy tính để lập một nhóm phát triển.
Nhờ viết các chương trình nhỏ, họ nhanh chóng xây dựng tiếng tăm cho đội của mình.
Chẳng bao lâu sau, các công ty internet đã tìm đến để hợp tác.
Những chương trình nhỏ đó, khi còn trong nhà máy, tôi cũng từng chơi thử trong giờ nghỉ.
Quả nhiên là Mạc Gia Nam, thiên tài nhỏ của thị trấn, dù đến thành phố lớn, cậu ấy vẫn tỏa sáng rực rỡ.
Sau khi sống lại, tôi không còn từ chối Mạc Gia Nam nữa, mà còn gia nhập đội phát triển của cậu ấy.
Chuyên ngành của tôi là Khoa học máy tính và Xử lý thông tin.
Nhờ những trải nghiệm từ kiếp trước, kiếp này tôi đã nâng cấp và hoàn thiện trải nghiệm người dùng cho các chương trình nhỏ.
Chỉ với vài sản phẩm thử nghiệm, chúng tôi đã kiếm một khoản tiền kha khá.
“Mẹ, cứ yên tâm dùng đi. Đây là tiền con tự kiếm . Sau này con còn kiếm nhiều hơn nữa. Mẹ với bố cứ chờ hưởng phúc thôi.”
Tôi không biết sau khi nghe câu này, liệu mẹ có cảm thấy áy náy vì những thiên vị trước đây không.
Thực ra, tôi chỉ muốn thăm dò một chút, bởi những việc sắp , tôi cần vượt qua rào cản lương tâm của mình.
May mắn thay, mẹ không tôi thất vọng.
Bà số dư trong tài khoản ngân hàng với vẻ mặt vui sướng:
“Tốt quá rồi! Con mau quay lại trường đi, tranh thủ kiếm thêm tiền. Như , sau này em con có thể đi du học.
“Bố con vốn cũng chẳng muốn đi , giờ thì tốt rồi, nhà mình luôn bảo mẫu, mẹ cũng khỏi cần việc nhà nữa.”
Trong từng lời của bà ta, không có một chữ nào liên quan đến tôi.
Tôi liếc đồng hồ treo tường.
Đã gần đến giờ cơm, mẹ chẳng hề có ý giữ tôi lại ăn.
Thôi , dù có giữ, tôi cũng không dám ở lại.
Quay về trường, từ xa tôi đã thấy Mạc Gia Nam đứng chờ ở cổng trường, như đang đợi ai đó.
Thấy tôi bước xuống xe, cậu ấy vội chạy đến, đón lấy chiếc balo vốn chẳng nặng gì của tôi:
“Chuyện nhà ổn thỏa cả chưa? Không có gì nghiêm trọng chứ?”
Tôi ngẩng đầu, nở nụ nhẹ:
“Sao cậu biết tôi xin nghỉ? Chăm theo dõi tôi thế cơ à?”
Mạc Gia Nam hơi đỏ mặt, khẽ cúi đầu:
“Hôm nay tôi đến phòng thí nghiệm, mấy người kia bảo cậu xin nghỉ, nên tôi mới biết.”
Tôi mím môi, bật hai tiếng:
“Sao, không có tôi thì không việc à?”
Mạc Gia Nam bất ngờ thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc :
“Ừ, không . Em rất quan trọng.”
Tôi nghe thấy một âm thanh “cách” trong lòng mình, như thể một đóa hoa vừa nở.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, tôi cảm nhận sự cần thiết của mình, không phải vì tôi rẻ mạt hay có thể hy sinh, mà vì tôi thực sự quan trọng.
Nhờ thành tích xuất sắc của nhóm trong trường, nhà trường quyết định cho chúng tôi sang nước ngoài học một năm vào năm hai.
Một năm này, với tôi, là cơ hội tuyệt vời để thoát khỏi gia đình gốc, và thực sự bắt đầu một cuộc đời mới.
Mọi chuyện đã đến lúc phải rõ ràng và ổn định.
9
Kỳ nghỉ hè, tôi cùng Mạc Gia Nam về lại thị trấn nhỏ.
Lâm Duệ Viên giờ đã lộ rõ bụng bầu.
Vừa bước vào nhà, hiếm khi thấy cả gia đình đông đủ.
Lâm Duệ Viên ngồi vắt vẻo như một bà chủ nhỏ ở bàn ăn, chân gác lên, vừa ngồi vừa nhấm nháp hạt dưa.
Mẹ tôi thì bận rộn trong bếp, mồ hôi nhễ nhại.
Thấy tôi về, bà ta liếc mắt một cái:
“Còn đứng đó gì? Không mau vào giúp mẹ!”
Tôi đặt túi xuống, đi vào bếp giúp mẹ thái rau.
“Mẹ, thầy hướng dẫn của con cho mấy vé khám sức khỏe. Ở bệnh viện Nhân dân số một của thành phố, còn có lối đi VIP nữa. Cả nhà mình tranh thủ đi khám một lần đi mẹ.”
Mẹ tôi đang bận đảo chảo, mắt cũng không thèm ngước lên:
“Khám cái gì? Đang khỏe mạnh cả, gì phải phí công!”
Tôi thò đầu ra phòng khách:
“Em cũng nên đi khám thai rồi, cả nhà đi cùng một lần cho tiện. Nếu không đi thì phí lắm, một vé hơn một nghìn lận đấy!”
“Cái gì?! Hơn một nghìn?! Có bán không?”
Mẹ tôi lập tức có phản ứng, quay sang tôi đầy ngạc nhiên.
“Cái đó… chắc không đâu mẹ, con báo tên cả nhà lên rồi, không đổi nữa.”
Mẹ tôi bực bội vung cái xẻng nấu ăn trong tay:
“Con đúng là của! Mấy nghìn đồng mà lãng phí thế à!”
Nghe tiếng ồn, dì tôi lò dò vào bếp:
“Sao thế? Có chuyện gì à?”
Tôi kể lại một lượt, dì nghe xong thì lập tức mừng ra mặt, cảm thấy món hời này không lấy thì phí.
Chẳng mấy chốc, dì đã thuyết phục mẹ tôi đồng ý.
Khi cơm chín, tôi ngồi trên ghế sofa xem tivi, dì ân cần gọi tôi:
“Duệ Đình, lại đây ăn cơm đi. Duệ Viên bảo thèm ăn gà, mẹ con còn mua hẳn hai con đấy.”
Tôi mỉm dì:
Bạn thấy sao?