Lúc rời đi, ta trông chẳng khác nào con chuột đang tìm hang để chui xuống.
Cửa vừa khép lại, tôi đánh vào lòng bàn tay Lục Thượng Đình.
“Anh diễn quá trớn rồi, nếu để người khác biết, họ sẽ nghĩ em giấu giếm điều gì đó.”
Hôm đăng ký kết hôn, tôi đã kể rõ ràng mọi chuyện trong quá khứ của mình.
Lục Thượng Đình khi đó không tỏ thái độ gì, đến khi chúng tôi ở bên nhau, vẫn cảm thán một câu: “Còn non thật!”
Bản chất đàn ông, dù là trưởng thành hay chín chắn, vẫn cứ nhỏ nhen và ghen tuông.
“Anh là chỉ huy, không thể công khai dùng quyền lực để chèn ép địch. Chỉ có thể dùng cách này thôi. Nói thật, khi biết em đã phải chịu những thiệt thòi này trong hai năm qua, chỉ muốn lấy gậy quân đội ra mà đánh cho cậu ta một trận.”
8
Đám cưới diễn ra rất long trọng.
Nhiều cấp trên trước đây của Lục Thượng Đình đều đến dự, đủ để thấy mọi người tôn trọng đến mức nào.
Từ đồng đội, làng xóm đến bè, thân thích đều tề tựu đông đủ, náo nhiệt suốt cả ngày.
Vì kết hôn, Lục Thượng Đình đặc biệt xin nghỉ thêm một tháng.
Chúng tôi ngày ngày bên nhau.
Không lâu sau, một tin vui đã đến với chúng tôi.
Nhưng tôi mới mang thai đến tháng thứ hai thì Lục Thượng Đình đã phải rời nhà lên đường nhiệm vụ.
Tôi lại trở về cuộc sống một mình.
Ăn uống đủ đầy, ngủ nghỉ đúng giờ, mọi thứ dường như trở lại bình thường.
Thỉnh thoảng, tôi nhận thư gửi về, hoặc gọi điện thoại trò chuyện cùng .
Nỗi nhớ nhung cứ thế đâm chồi nảy lộc trong lòng tôi.
Trong một lần vô , tôi nghe tin Chu Diệp Bách đã kết hôn, đối tượng là Tôn Lộ Lộ.
Cô họ đặc biệt đến tám chuyện với tôi: “Chu Diệp Bách sau khi con kết hôn liền xin chuyển công tác đi nơi khác. Tôn Lộ Lộ cũng nghỉ việc để theo cậu ta. Nhưng chẳng biết thế nào, cuối cùng Tôn Lộ Lộ lại đến đơn vị của cậu ta loạn, dọa tự tử để bắt cậu ta xuất hiện. Chu Diệp Bách vì muốn giữ công việc nên đành phải kết hôn với ta. Nhưng vừa kết hôn vài tháng, con của Tôn Lộ Lộ gặp chuyện. Nghe do Chu Diệp Bách quá bận không chăm sóc cho hai mẹ con, Tôn Lộ Lộ tức giận ném con từ trên lầu xuống.”
Tôi giật mình: “Tôn Lộ Lộ tàn nhẫn sao?”
Cô họ chậc lưỡi: “Còn tàn nhẫn hơn nữa cơ. Tôn Lộ Lộ sau đó mang thai, dù có con ruột của mình cũng không bị bắt giam, thêm vào đó ta chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, thường xuyên đến đơn vị của Chu Diệp Bách rối. Chu Diệp Bách không chịu nổi, ra ngoài chuyện không đứng đắn bị phát hiện, cuối cùng mất việc. Không có việc thì không có tiền, không có tiền cuộc sống cũng khó khăn. Tôn Lộ Lộ bắt đầu chê bai cậu ta, chưa ly hôn mà đã qua lại với người đàn ông khác. Chu Diệp Bách tức giận đánh ta, ta sảy thai...Nói chung mọi chuyện rối tung hết cả lên. Chu Diệp Bách giờ đang lẩn trốn, sợ cậu ta trốn về đây, lại phiền phức cho con. Hồi trước cậu ta cứ thích phiền con mà...”
Nghe , tôi cũng cảm thấy lo lắng, tự trấn an rằng trong xã hội pháp trị ngày nay chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đâu.
Không ngờ, vừa ban ngày họ kể chuyện đó xong, buổi tối Chu Diệp Bách đã xuất hiện trước mặt tôi.
Anh ta đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc, nước mắt lưng tròng, xin lỗi và bày tỏ sự hối hận với tôi.
Tôi sợ hãi, siết chặt con dao trong tay, chỉ lo ta gì mình.
Nhưng ngoài việc khóc lóc và kể lể những chuyện xấu xa mà ta đã với tôi trước đây ra thì không còn gì khác.
Mang thai bụng lớn, tôi thực sự không chịu nổi sự giày vò này, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Nhưng dường như có tâm linh tương thông, Lục Thượng Đình bất ngờ trở về vào đúng lúc này.
Anh trấn an Chu Diệp Bách, đưa ta đến đồn cảnh sát. Sau đó, bình tĩnh đưa tôi đến bệnh viện, mọi chuyện giải quyết ổn thỏa.
Khi nghe bác sĩ tôi và con đều bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm: “Ban đầu định về để tạo bất ngờ cho em, không ngờ em lại đang bị dọa sợ thế này. May mà về kịp, may mà về kịp. Vợ ơi, xin lỗi vì đã không bảo vệ em.”
Tôi tựa vào vai , khẽ : “Không sao đâu, mọi chuyện đều ổn cả rồi.”
Sau đó, Lục Thượng Đình xin chuyển vào khu tập thể gia đình quân nhân.
Tôi cũng dọn từ ký túc xá nhân viên không an toàn sang căn hộ an ninh hơn.
Nửa năm sau, con chúng tôi chào đời. Những chuyện vặt vãnh trong gia đình liên tục xuất hiện, với sự giúp đỡ của các chị em quân nhân trong khu, cuộc sống cũng không quá khó khăn.
Cùng với sự trưởng thành của con và sự phát triển của thiết bị liên lạc, dù Lục Thượng Đình không ở bên, vẫn biết rõ từng chuyện trong nhà.
Có lẽ, đây chính là nỗi khó khăn của người vợ lính.
Như Lục Thượng Đình từng : “Vinh quang của có một nửa thuộc về em!”
Tôi sinh con, nuôi con cho người lính.
Người lính vì tôi mà bảo vệ quê hương.
Hướng về đất nước, hướng về Đảng!
(Hoàn)
Bạn thấy sao?