Tôi lao ra ngoài đối chất. Bọn họ bị tôi phát hiện mà chẳng hề chột dạ, thậm chí còn lôi tôi ra đánh lộn giữa nhà.
Kết quả, tôi bị thương phải nằm viện ba ngày.
Khi xuất viện trở về, tôi phát hiện mười con mèo hoang tôi cưu mang bấy lâu đã không cánh mà bay. Tôi gặng hỏi người giúp việc chăm mèo, ta ấp úng :
“Là ông chủ bảo đấy ạ. Ông ấy trong nhà có nhiều mèo thì dơ bẩn, bảo đem đi vứt. Tôi có đề nghị đợi bà chủ về rồi quyết, ông ấy … nhà này không đến lượt bà chủ.”
Tôi run giọng hỏi:
“Vứt đi đâu rồi?!”
Cô giúp việc đỏ hoe mắt:
“Không vứt… Tổng giám đốc Lộ đổi ý giữa chừng, bảo bán cho xe chuyên chở mèo. Chắc giờ chúng đã bị chuyển đến thành phố bên rồi.”
Nghe đến đây, tai tôi bắt đầu ù đi.
Hai tiếng sau, tôi cùng cảnh sát đuổi theo tới địa điểm nơi xe mèo dỡ hàng — một nhà hàng thịt mèo, chó nằm khuất trong một con hẻm.
Vừa đẩy cửa sau ra, tôi đã ngửi thấy mùi hôi tanh rợn người. Rồi trước mắt tôi là những tấm da mèo bị lột vứt liệt dưới đất.
Thịt mèo đã bị ăn hết. Phần da giữ lại để bán cho mấy thương buôn áo khoác lông thú.
Những con mèo hoang mà tôi nuôi suốt bao năm, từ nhút nhát sợ người đến thân thiết quấn quýt… Tôi đã chứng kiến gần hết cuộc đời ngắn ngủi của chúng.
Chúng lớn lên trong vòng tay tôi và chồng, cưng chiều như bảo vật. Thế mà giờ đây, chúng lại chết thảm trong một nhà hàng dơ bẩn, bị ăn thịt, bị róc xương moi tủy! Tim tôi đau như bị xé vụn.
Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ở kiếp trước, tôi nắm chặt tay, cố kìm nén cơn giận cuộn trào.
Sự trừng của các người, để tôi tự tay thực hiện.
3
Chu Tịnh ôm quan tài khóc lóc, tay thì vờ như vô ý lật lớp vải che trên cánh tay thi thể, để lộ vết sẹo dài kia.
Từ đầu lễ tang đến giờ, ta cứ lặp đi lặp lại chiêu trò này.
Tôi nhếch môi lạnh, giễu cợt.
Kiếp trước tôi đúng là quá ngu, đến mánh khóe rõ ràng thế mà cũng không nhận ra.
Tôi cúi đầu, vờ như không phát hiện gì.
Cô ta thấy tôi không phản ứng, vừa khóc vừa cố chịu đựng cảm giác ghê tởm mà kéo tay áo thi thể lên cao hơn.
Tôi vẫn không cắn câu. Chu Tịnh sốt ruột liếc Lộ Tấn. Nếu hôm nay không thể khiến họ hàng tin rằng tôi có gian với em chồng, thì dù sau này có loạn thế nào cũng không có tác dụng.
Cô ta phối hợp với Lộ Tấn diễn vở kịch này là để cướp sạch tài sản tôi và chồng tích góp, chiếm lấy căn nhà này.
Chứ tuyệt đối không phải muốn tôi thật sự vợ của Lộ Tấn.
Lộ Tấn bắt ánh mắt ra hiệu, liền vươn tay khoác lên vai tôi, ngọt:
“Vợ à, sắp đóng nắp quan tài rồi, mình ra tiễn A Tấn lần cuối nhé.”
Hắn giả vờ nhẹ nhàng dìu tôi, thật ra là cưỡng ép đẩy tôi đến sát cạnh quan tài.
Em dâu đột ngột xông tới, vung tay tát tôi một cái như trời giáng.
“Chị dâu! Sao chị lại có thể độc ác đến mức này?!”
Giọng ta sắc nhọn, chói tai, khiến tất cả họ hàng có mặt đều ngoái đầu , ánh mắt đầy tò mò.
Lộ Tấn bước lên chắn trước mặt tôi, nghiêm mặt trách mắng em dâu:
“Em xưa nay tính khí dịu dàng, hôm nay phát điên cái gì, tự nhiên đánh người?”
Chu Tịnh lập tức hét lên:
“Thì đi mà hỏi vợ xem, sau lưng đã gì để quyến rũ Lộ Tấn? Cô ta dám thừa nhận không?!”
Lộ Tấn cau mày:
“Em linh tinh gì đấy? Tố Hoa không phải loại người như !”
Ánh mắt Chu Tịnh tôi vừa căm phẫn vừa thất vọng:
“Chị dâu, dù sao chị với A Tấn cũng từng có chút cảm thật lòng, ấy chết rồi, mà chị không rơi nổi một giọt nước mắt sao?”
“Tố Hoa, lời ấy là thật sao? Cô với A Tấn thật sự có chuyện gì à?”
Lộ Tấn lảo đảo lùi lại hai bước, ngơ ngác lắc đầu:
“Bảo sao tôi cứ thấy hai người lúc nào cũng mắt đi mày lại, tôi còn tưởng mình đa nghi… Lẽ nào không chịu mang thai, chỉ vì không muốn sinh con cho tôi sao?”
Nhìn hai kẻ kia ăn ý tung hứng vu khống tôi thành tội đồ, tôi chỉ thấy buồn .
Thì ra, dù tôi có phát điên hay không, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn chiêu trò để đối phó.
Tôi liếc qua gương mặt từng người họ hàng xung quanh, biểu cảm của từng người đều giống hệt kiếp trước:
Có người nghi ngờ, có kẻ khinh thường, có người sốc, cũng có vài kẻ đang thầm.
“Tất cả các người, thật sự muốn ép tôi phải ra sự thật sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, cổ họng nghẹn lại, mắt lập tức rưng rưng.
“Người ngoại là các người, không phải tôi!”
Bạn thấy sao?