Quan Tài Sắt Khóa [...] – Chương 1

1.

“Lão Trần, việc này, có chút khó .” Tay trái tôi kẹp điếu thuốc lá, tay phải xoa xoa ngón tay, “Quan tài đều là bằng gỗ, muốn gỗ lim tơ vàng thượng hạng, tôi đều nghĩ biện pháp đi lấy cho .”

“Nhưng nếu muốn dùng vật liệu bằng sắt, lại còn là loại sắt phơi nắng suốt chín ngày.”

“Chuyện này, thật sự là quá táng tận lương tâm!”

Quan tài sắt nhốt linh hồn, không bao giờ đầu thai.

Đặc biệt là sắt đã phơi nắng chín ngày.

Sắt trong ngũ hành thuộc Kim, mà Kim thì lại là khắc tinh của sự sống.

Dùng gỗ quan tài, vong hồn có thể đi thông đường âm dương.

Nhưng dùng sắt quan tài, thì tương đương với việc xây một cái lồng giam, đem vong hồn vĩnh viễn bị giam cầm ở trong quan tài.

Trần Cương nghe xong, mất hứng nhổ nước miếng xuống đất:

“Mày không thì có người khác !”

“Một vạn tám, ngậm cái miệng thối của mày lại.”

Tôi dập điếu thuốc trên tay, mỉm bước tới, vỗ vai Trần Cương:

“Ôi, lão Trần, coi này, sao mà tính khí nóng nảy thế? Anh là khách hàng thân quen nhiều năm nay, sao tôi là nỡ từ chối đơn hàng của ?”

“Khách sáo, quá khách sáo rồi!”

Tôi tên là Trương Minh, gia đình tôi đã kinh doanh cửa hàng quan tài này nhiều đời nay, ngoài ra còn bán một ít tiền vàng, nhang thơm với cả người giấy.

Gia đình tôi mọi việc liên quan đến tang lễ.

Trần Cương là một khách hàng lớn của gia đình tôi, vì tuần nào hắn ta cũng đến mua người giấy.

Hơn nữa, mỗi khi mua người giấy, hắn trả tiền cực kỳ hào phóng chỉ có một cầu:

Cần điểm mắt cho người giấy, hơn nữa còn phải dùng tro của Dẫn Hồn Hương khi đốt xong để điểm.

Dẫn Hồn Hương là đặc trưng của cửa hàng chúng tôi.

Một phần lông mèo đen, hai phần đất mộ, ba phần lá ngải cứu, bốn phần bột cây hòe, trộn với nước âm dương, có thể ra Dẫn Hồn Hương tốt nhất.

Dùng hương này để cúng bái, tổ tiên về báo mộng cũng khen là con cháu hiếu thảo.

Mèo đen thông linh, cây hòe thuộc tính âm, ngải cứu chỉ mọc ở Thanh Minh.

Trong số đó, hiếm nhất chính là loại nước âm dương này.

Chọn sương sớm ngày Xuân Phân, nước mưa ngày Hạ Chí, sương giá ngày Thu Phân và nước tuyết tan ngày Đông Chí.

Bốn loại nước này chứa đựng bốn mùa ngũ hành, kết nối âm dương, hương từ chúng, tự nhiên có thể đi thẳng đến địa phủ, an ủi vong hồn.

2.

Trần Cương không xấu, bên phải khuôn mặt có một nốt ruồi đen cực lớn, người trong thôn gọi hắn là Trần Nốt Ruồi.

Dáng người hắn ta cao lớn, khỏe mạnh tính thất thường, lại có nốt ruồi trên mặt, hơn ba mươi tuổi còn chưa có vợ.

Nhưng ăn mà, tiền nhiều là .

Tôi không bận tâm tính khí thất thường của hắn, miễn là đưa tiền đủ, cho tôi hai cái bạt tai cũng không thành vấn đề.

Trần Cương báo xong cỡ quan tài rồi rời đi, trước khi đi còn thuận tiện lấy luôn nửa bao thuốc lá tôi để trên quầy.

Thằng chó này!

Tôi đóng cửa tiệm, lấy xe đạp ra rồi đến tiệm rèn ở phía tây thành phố để giao tiền đặt cọc.

Cha mẹ thích sống ở nông thôn, cửa hàng trên thành phố chỉ có một mình tôi.

Sau khi nhận tiền từ Trần Cương, tôi tự thưởng cho mình một bữa ăn ngon tại nhà hàng.

Vào một ngày se lạnh, một nồi thịt cừu nóng hổi, lại thêm một chai rượu Nhị Oa Đầu, muốn bao nhiêu sung sướng thì có bấy nhiêu.

Buổi tối về nhà, như thường lệ, tôi cắt từng lát tre, bắt tay vào người giấy.

Tay nghề của tôi rất tốt, người giấy trông rất sống .

Toàn bộ người dân ở thị trấn Hoàng Dương đều biết, muốn mua người giấy, lựa chọn đầu tiên là cửa hàng quan tài Trương Ký.

Dưới ánh sáng mờ ảo, tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ đẽo bằng tre, càng suy nghĩ càng thấy không đúng.

Người công việc như chúng tôi, trọng nhất là nhân quả báo ứng.

Trước đây Trần Cương đã trắng trợn cầu xin tôi để mua người giấy có mắt, cũng coi như hắn có chút hiểu biết về lĩnh vực này, người giấy vẽ mắt, dễ bị ám linh.

Tôi cũng hiểu hắn ta, người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, cánh tay gân guốc bắp thịt, thực sự không thể tìm người phụ nữ nào, nên mới nóng nảy nghĩ ra cách sai trái như .

Nếu hắn bằng lòng ôm người giấy đi ngủ, ngủ đến mặt vàng bệch, sức khỏe giảm sút, bị bệnh tật quấy rầy, thì đó là việc của hắn, không phải lỗi của tôi.

Nhưng chiếc quan tài sắt này thì khác.

Nghiệp này quá nặng, quá sâu, tôi không thể gánh nổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...