Tác giả: Khát Vũ/ 渴雨
Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬
_____________
3
Trương Thiên Nhất đột nhiên hỏi tới vấn đề này.
Tôi nghe mà sửng sốt, tuy rằng khoảnh khắc thấy m.áu của mình có khả năng xua đuổi những thứ tà ma kia, tôi cũng nghĩ tới.
Nhưng dù gì đây cũng là chuyện của nhà họ Quan, dù tin tưởng Trương Thiên Nhất chúng tôi vẫn chưa thân đến mức để cùng thảo luận về bố ruột của tôi.
Tôi lắc đầu: "Đi đi."
"Cho thứ này." Trương Thiên Nhân đưa tôi thanh kiếm, trầm giọng, "Đây là Chích Dương kiếm vật tổ truyền của nhà họ Trương, chỉ nhận tôi là chủ. Cô có hôn ước với tôi nên cũng là chủ mẫu của nó, có thể sử dụng. Thanh kiếm này có khả năng trảm diệt ma, tiêu diệt âm khí. Ít nhất khi bị mấy thứ kia tấn công, không cần dùng đến m.áu của mình nữa, có thể tiết kiệm sức lực."
Sở hữu thanh kiếm tốt như không phải vương tôn quý tộc thì cũng để hiến tế vu thần, trên đời này người có nó không nhiều lắm.
Nhớ lúc nãy Trương Thiên Nhất chỉ bằng một kiếm đã mở quan tài sắt, ánh lửa bốc lên, tôi cũng không khách sáo, lập tức nhận lấy.
Trương Thiên Nhất tôi: "Quan Cửu, chờ tôi, tôi sẽ nghĩ cách cứu ra ngoài."
Tôi chỉ , thử quơ quơ thanh cổ kiếm, biết ta sẽ không gạt mình.
Bảo vật như để lại cho tôi cũng đủ cho thấy quyết tâm của hắn rồi.
Mặc U đúng, con người Trương Thiên Nhất quả nhiên không tệ, hắn không muốn thực hiện hôn ước với tôi thật sự vì muốn duy trì h.uyết mạch thuần dương của nhà họ Trương.
Ngay từ đầu thời điểm bàn hôn ước này, người lớn nhà họ Trương đã không có ý định thực hiện, đây không phải lỗi của một mình ta.
Ít nhất mẹ tôi cũng không có ý định cược tất cả vào Trương Thiên Nhất, thế nên mới dùng quan tài người lừa Mặc U.
Thấy Trương Thiên Nhất bước lên bậc thang, tôi buông cổ kiếm xuống, hai tay kết thành ấn, niệm : "Ta dùng m.áu của mình tế trời đất, trên lên cửu tiêu, dưới xuống hoàng tuyền. Thang dài ba thước ba, cao tám thước bốn, nhấc chân vượt qua âm dương, lên thẳng trời cao! Lên!"
Theo từng giọt m.áu rơi xuống, cái thang lơ lửng trong không trung bắt đầu bay lên trên, cơ thể Trương Thiên Nhất lảo đảo, vội chắp tay niệm giữ thăng bằng.
Khoảnh khắc h.uyết quang xé nát bầu trời xám xit, vô số quái vật trong sương mù lập tức đuổi theo.
Tôi cầm thước đo đạc cái thang, quát lớn: "Quy viên củ phương, tạo ra thiên địa, bao lấy càn khôn, ai về chỗ nấy. Yêu ma quỷ quái, ma tích hi di, lui!"
Sau tôi ném cây thước theo thang lên trời.
Khoảnh khắc ấy, tất cả bóng ma lùi lại, chuyển sang công kích tôi.
May mà trước đó tôi đã vẽ trận pháp, còn có cổ kiếm bảo vệ, mấy thứ này không thể lại gần.
Tiếc là không biết cây thước đã bay đi đâu.
Tôi tiếp tục ở trong "hộp m.áu", không dám ra ngoài.
Những thứ quái dị kia cũng không vào , chúng càng lúc càng tụ tập nhiều, tiếng chuyện như ma âm lọt vào tai khiến tôi đau đầu nhức óc.
Tôi vội xé một vạt áo nhét vào lỗ tai, ma ngữ không phải nghe từ tai, mà là vang lên ở trong đầu, dù có nhét thế nào cũng vô dụng, chỉ có thể tĩnh tâm niệm .
Trong lúc này, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng hét hoảng sợ, giống như tất cả cái bóng ma quái này bị thứ gì đó hút đi.
"Độ tôi, độ tôi!"
Bọn chúng duỗi bàn tay ba ngón quơ quào như muốn bắt lấy phòng tuyến vẽ bằng m.áu của tôi.
Sau một lúc, xung quanh trở nên im ắng.
Không còn những thứ quái dị đó nữa, ngoại trừ kết giới thì chỉ còn một khoảng không trống rỗng.
Nhưng toàn thân lại bắt đầu nổi da gà.
Bản năng sinh tồn giúp tôi cảm nhận ng.uy h.iểm, tôi vội nắm chặt thanh cổ kiếm.
Tôi định tiếp tục dùng m.áu để gia cố kết giới thì thấy kết giới bằng m.áu của mình cũng bị hút đi.
Nhìn m.áu ngưng tụ trong không trung tan biến như làn khói, tôi vung thanh kiếm đâ.m về phía nó biến mất.
Nhưng bên đó lại chẳng có gì.
Dù tôi có đâ.m hay chặt thế nào thì giọt m.áu cuối cùng cũng biến mất như không khí.
Thậm chí m.áu rỉ ra từ vết thương trên tay tôi cũng bay về phía đó rồi biến mất.
M.áu của tôi cũng không sợ?
Còn hút m.áu của tôi?
Thứ đó rốt cuộc là gì?
Hi?
Hay di?
Những thứ vô hình mới là nỗi kinh hoàng thực sự.
Thảo nào con người lại sợ ma.
Chẳng lẽ thế lực ngầm kia muốn g.iết tôi sao?
Ngay cả quan tài ma và quan tài người hắn cũng không cần?
4
Đối mặt với thứ vô dục vô cầu, vô hình vô ảnh này, tôi thực sự rất sợ.
Mới một lúc, không chỉ vết thương, tất cả lỗ chân lông trên người tôi cũng bắt đầu rỉ m.áu.
M.áu cùng mồ hôi tụ lại về một hướng rồi biến mất như bị một vật thể vô hình hút vào miệng.
Đừng là , ngay cả chạm vào cũng không sờ .
Cổ kiếm không hề phát hiện dấu vết bất thường, m.áu trong người tôi cứ thế bị hút đi.
Loay hoay một hồi, tôi quyết định ngồi xuống giữ sức.
Nếu bản thân ch.ết ở đây, có lẽ Trương Thiên Nhất không cần phải hủy bỏ hôn ước nữa.
Mà Mặc U...
Nghĩ tới , trái tim tôi vô cớ đau nhói, thậm chí ngồi cũng không ngồi yên.
Không có thước, tôi duỗi tay phải hướng về phía vô hình kia để tính toán.
Có điều vừa mới đo, đầu ngón tay lại nhói lên, m.áu từ đó trào ra như suối.
Tôi vội nhiệm , trong đầu chỉ toàn những âm thanh đáng sợ kia: "Quan tài ma... Ha ha ha... M.áu... Tiếng của quan tài người... M.áu thịt của người nhà họ Quan..."
Với tốc độ này tôi chắc chắn bị hút cạn thành khô.
Tôi đặt tay lên lồng ngực trái, cố giữ bình tĩnh, sau đó dùng đầu ngón tay trái chấm vào m.áu, bắt đầu ước lượng: "Một đo thân x.ác, hai đo linh hồn..."
Lần này tôi dùng tay trái để đo thì thấy có cái bóng trong suốt uốn éo như rắn từ từ xuất hiện trước mặt, một "đầu rắn" có khuôn mặt như con người đang há miệng hút m.áu của tôi.
"Ba đo âm hồn vô định!"
Tôi đưa tay phải cho nó hút m.áu, tay trái lặng lẽ đo đạc "thân rắn", không khỏi rùng mình.
Mặc U người ch.ết thành ma, chỉ còn não bộ tiếp tục khai .
Khi nãy những cái bóng kỳ lạ kia có thân dài, bàn tay ba ngón.
Nhưng thứ này vô ảnh vô hình như lại có thân rắn.
Mà Nữ Oa tạo ra con người cũng có tạo hình đầu người đuôi rắn!
Đây là hiện tượng trở về nguyên bản!
Người ch.ết về cội.
Bụi về bụi, đất về đất.
Quan tài ma độ ma, quan tài người đương nhiên sẽ độ người!
Tay trái tôi đang đo đạc đến "đuôi rắn", trên "thân rắn" quái dị này đột nhiên xuất hiện vảy rắn như sóng nước.
Sau đó vảy rắn nổ tung, bên dưới như có vô số giác hút lập tức hút sạch m.áu dính trên tay trái, đồng thời m.áu cũng từ tay trái trào ra liên tục.
Toàn thân tôi mềm nhũn, muốn rút tay về thì lại bị giữ chặt, cả người như con rối không có cách nào tự cứu chính mình
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên, có vài đóa u liên nở rộ phía dưới như hoa sen nổi lên mặt nước.
5
Cánh sen tách ra bay lên rồi rơi xuống "thân rắn", sau đó bốc cháy.
Bỗng có một bàn tay ôm lấy eo tôi kéo tôi lùi lại mấy trượng.
Ngửi mùi hương quen thuộc, cơ thể tôi mềm nhũn, ngã thẳng vào vòng tay .
"Mặc U!" Thân rắn kia muốn thoát khỏi u liên vừa cử , cơ thể lập tức như sương mù bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời, "Thảo nào m.áu lại ngọt như , thì ra dùng chính ..."
Mặc U vung tay, lại có vài đóa u liên từ dưới "mặt nước" bay lên.
Sau đó, toàn bộ không gian sáng bừng.
Tôi đang thắc mắc không biết Mặc U dùng thứ gì của bản thân mình thì cánh môi bỗng lạnh đi.
Mặc U nhét hạt sen vào miệng tôi.
Đây là lần đầu tiên khi tỉnh táo tôi ăn thứ này, tôi phát hiện hạt sen của lại có màu đen, không giống màu trắng bình thường.
Vừa vào miệng, nó liền tan ra, chỉ còn hương sen nhẹ nhàng quen thuộc, trước kia Mặc U cũng cho tôi ăn nó.
Thứ này quả nhiên có công dụng tẩm bổ, cơ thể tôi không còn yếu ớt nữa.
Tôi Mặc U, muốn hỏi sao lại tìm tôi thì thấy giơ thanh kiếm lên, sắc mặt tối sầm: "Thằng nhóc nhà họ Trương kia tới đây rồi hả? Cô lại ngu ngốc đưa cậu ta đi trước, còn mình ở lại? Cô đúng là tin cậu ta đấy!"
Anh tức giận trông rất đáng sợ.
Tôi rụt cổ: "Thế muốn để ta ở lại đây?"
Tôi và Trương Thiên Nhất đều không phải người dây dưa dài dòng, nơi này cực âm, để tôi ở lại độ nguy hiểm thấp hơn. Vả lại sau lưng Trương Thiên Nhất có cả nhà họ Trương có thể tới cứu tôi.
Thế nên khi nãy Trương Thiên Nhất dứt khoát ra đi như cũng vì ta hiểu điều này.
"Anh ta ở lại quấy rối?" Mặc U tôi, sắc mặt lạnh hơn, "Cô có biết đây là nơi nào không? Đến đây đã không dễ, sao ra ngoài ?"
Nếu không đã không lâu như mới tìm tới!
"Tôi ra ngoài thì dễ, thì khác!"
Trong lúc Mặc U chất vấn, dưới mặt nước màu đen lại có vật gì đó đang dâng trào về phía bên này.
Những thứ đầu người thân rắn trong suốt kia có vẻ rất thích m.áu của tôi.
E là Mặc U có thể rời đi, tôi thì khó.
Mặc U hừ lạnh, phất tay, dưới mặt nước lại u liên nở rộ, sau đó có ánh lửa lập lòe.
"Mặc U, không bảo vệ ta đâu. Nhà họ Quan quan tài ma bắt buộc phải ch.ết, ngay cả m.áu thịt cũng không còn. Cô ta đã đến đây thì chắc chắn sẽ...
"Cút!"
Mặc U choàng tay bịt tai tôi lại, bảo vệ tôi trong lòng, tay còn lại phất lên, vô số cánh hoa u liên từ trên trời rơi xuống.
Khắp nơi toàn tiếng kêu thảm thiết, đồng thời những thứ kỳ dị đó cũng càng ngày càng nhiều.
Mặc U nhíu mày, ánh mắt như muốn bắt ra lửa, ôm tôi càng chặt.
Tôi bỗng nhận ra bắt đầu từ bảy năm trước, thế lực đứng sau kéo tôi vào đây là để những thứ này hút m.áu của tôi.
Lần này, vụ x.ác ch.ết đứng cũng .
Tôi Mặc U: "Anh ra ngoài trước đi, cùng Trương Thiên Nhất nghĩ cách cứu tôi. Quan tài người nhà ta gặp vấn đề, trừ tôi ra, chẳng ai có thể giải quyết , ta nhất định sẽ quay lại cứu tôi. Các ..."
Người ta đã để lại bảo kiếm tổ truyền, dù có vứt bỏ tôi cũng không nỡ bỏ thanh kiếm!
"Không cần nhờ đến cậu ta, một mình tôi cũng có thể đưa ra ngoài. Cùng lắm thì cho thế giới u minh này biến thành hư vô !" Mặc U lạnh giọng, sau đó ngậm vết thương trên tay tôi vào miệng, một tay nhúng vào làn nước bên dưới.
Tôi thấy lòng bàn tay phát ra tia sáng, dưới mặt nước như có cái gì đó đang mở rộng.
"Mặc U, sao dám? Chỉ vì ta mà..." Trong biển hoa, những thứ kỳ lạ kia hét lên, "Anh như , dù có quan tài người cũng không sống . Anh..."
6
Nhìn tia sáng chuyển dưới mặt nước, tôi đoán đây có lẽ là chiêu cuối cùng của Mặc U.
Nhưng từ sự mong chờ của về quan tài người, hành này có vấn đề.
Tôi không muốn như thế!
"Mặc U." Tôi kéo lại, lắc đầu, "Anh rời khỏi đây trước đi."
Chỉ cần ra ngoài thì chắc chắn sẽ có cách.
Chẳng lẽ định hy sinh bản thân để đưa tôi thoát khỏi đây sao?
Mặc U lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm.
Từ lòng bàn tay , tôi dần thấy rõ bên dưới là lá sen màu xanh đang phát sáng, mà sắc mặt Mặc U càng ngày càng tệ giống như đang truyền tất cả năng lượng vào lá sen.
Không lẽ thật sự không màng hậu quả để đưa tôi ra ngoài?
Đang cuống cuồng, tôi bỗng nghe có người gọi mình ở xa, còn có một tia sáng như ánh nắng giữa trưa đánh xuống.
Những thứ kỳ quặc kia lập tức né tránh.
Tôi tự hỏi đó là gì, tại sao lại gọi tôi thì Mặc U đã rút tay về, trầm giọng: "Lúc tìm có phải Trương Thiên Nhất cầm theo hôn thư đúng không?"
Trên tờ hôn thư đó mệnh lý tương liên, khí vận tương thông.
Tôi gật đầu.
"Thảo nào!" Mặc U hừ lạnh.
Cổ kiếm Mặc U đang cầm rung lắc dữ dội, sau đó bay về lại tay tôi, kéo tôi đi về phía tia sáng.
Vừa bước vào ánh sáng, bên trong chói đến mức chẳng thể thấy gì.
Nhưng dưới chân nét vẽ của tôi vẫn còn ở đó.
Mới đi mười bước, tôi đã nghe Long Linh ở bên cạnh hò reo: "Sắp rồi kìa!"
Tôi chớp mắt sau khi bị tia sáng kích thích, đến khi mở mắt ra lại, tôi thấy thái dương đã ló dạng trên bầu trời vốn đầy mây đen, xung quanh là bầu không khí nóng rực của cái nóng tháng sáu.
Bên ngoài cửa hàng quan tài treo đầy biểu ngữ và cờ hình kim ô (*) phấp phới trong gió như muốn tung cánh bay.
(*) Kim ô (金乌): quạ ba chân trong truyền th.uyết.
Trương Thiên Nhất chỉ mặc quần cộc từ tre trúc đang ngồi khoanh chân trên một tế đàn từ đá, trên người đầy phù văn vẽ bằng m.áu, nằm giữa tế đàn chính là tờ hôn thư.
Rõ ràng tôi chỉ mới ở dưới đó một lúc cả người Trương Thiên Nhất bong tróc, đôi môi nứt nẻ, đôi mắt đục ngầu như phơi dưới ánh mặt trời rất lâu.
Khuôn mặt đó hoàn toàn không còn nét tuấn tú lúc đầu.
Thấy tôi và Mặc U bước ra, ta nở nụ : "Tôi đã sẽ cứu ra mà." Ngay sau đó ta ngã xuống.
Long Linh và vệ sĩ nhà họ Trương nhanh chóng đưa Trương Thiên Nhất vào cửa hàng quan tài, cho ta uống nước rồi thoa dầu khắp người ta.
Mặc U thấy tờ hôn thư đặt trên tế đàn, cầm lên xem một lúc lâu, im lặng không gì. Sau đó sờ tảng đá đen tế đàn, lại cờ kim ô, sau đó quay sang tôi, bằng giọng khàn khàn: "Cậu ta mượn hôn thư, dùng m.áu bùa, lấy thân vật hiến tế, dùng thế lực nhà họ Trương cầu xin kim ô soi sáng con đường u minh, đưa vợ mình về. Đây là bí thuật thượng cổ, chỉ có hậu duệ sở hữu cơ thể thuần dương của nhà họ Trương mới có thể thi triển. Một khi hiến tế thì phải dùng m.áu dương nuôi kim ô, lần này hắn phép sẽ phải mất ít nhất ba năm tuổi thọ." Mặc U đưa hôn thư cho tôi, khổ, "Quan Cửu, là nhà họ Trương không đáng tin, không phải Trương Thiên Nhất."
Hôn thư mạ vàng khắc nổi, cầm rất nặng. Tôi nhận lấy, ngước mắt Mặc U, lại biến mất.
Anh đến đây là vì mẹ tôi nhà họ Trương và Trương Thiên Nhất không đáng tin, bây giờ lại Trương Thiên Nhất rất đáng để tín nhiệm.
7
Mặc U lặng lẽ rời đi, tôi không biết đi đâu.
Sau khi sắp xếp cho Trương Thiên Nhất xong, Long Linh kể cho tôi nghe toàn bộ sự việc.
Trương Thiên Nhất thoát ra ngoài sau một ngày rơi vào quan tài sắt, tôi và Mặc U đến giờ đã mất tích sáu ngày.
Nếu linh hồn xuống địa phủ bảy ngày không thể thoát đi thì người đó chắc chắn sẽ ch.ết.
Ban đầu Trương Thiên Nhất đợi một ngày, thấy chúng tôi không ra thì thử gọi hồn tôi, hoàn toàn không có chút phản ứng như x.ác ch.ết đứng. Anh ta hỏi rất nhiều người trong huyền môn cũng không có ai có cách.
Kỳ lạ là vừa trở về ta đã dùng mọi cách niêm phong quan tài sắt rồi tìm nơi mai táng nó, sau đó vội vàng về nhà họ Trương mang đá đen tới dựng tế đàn, mượn ánh sáng của kim ô soi sáng con đường u minh, cứu tôi ra.
"Mấy ngày nay trời nắng rất gắt, còn ta thì cứ ngồi đó phơi nắng, nếu không phải sợ ngày đêm đảo lộn, chắc là đến tối ta cũng dùng bí thuật triệu hồi ánh mặt trời." Trong lúc kể, Long Linh cứ liếc tôi, "Anh ta vì ta, mới bị kéo xuống, còn đưa ta lên, thế nên dù thế nào ta cũng phải cứu ra ngoài. Ở dưới đó hai người đã trải qua chuyện gì ?"
Tôi nắm chặt hôn thư, chỉ biết khổ.
Mọi thứ trên thế gian này luôn kỳ diệu đến .
Trương Thiên Nhất cứu tôi vì tôi đã đưa ta ra ngoài.
Anh ta đợi một ngày cũng vì tôi Mặc U nhất định sẽ tới cứu tôi.
Không đợi , ta thực hiện lời hứa, mượn tờ hôn thư này, hy sinh ba năm tuổi thọ để cứu tôi ra.
Tuy rằng Mặc U cũng đã tìm tôi, nếu không có Trương Thiên Nhất, tôi không biết sẽ đánh đổi điều gì để cứu tôi nữa.
Ân này tôi phải thế nào để trả lại đây?
Dưới ánh mắt tò mò của Long Linh, tôi cất tờ hôn thư đi: "Quan tài sắt kia chôn ở đâu?"
"Trương Thiên Nhất muốn tế kim ô, sợ dương khí xung đột với x.ác ch.ết nên đã chôn quan tài sau nhà . Nghe nơi đó tối tăm chôn cất rất nhiều quan tài ma của các đời có phải không?" Long Linh hạ giọng, "Trương Thiên Nhất dưới lòng đất nhà toàn là quan tài mai táng tổ tiên, sau nhà lại nhiều quan tài như , chẳng lẽ sau này cũng phải chôn xuống đất? Không tốt đâu! Nghe mấy thứ trong quan tài ma đều là ác quỷ, trấn chúng không? À khoan, không trấn lại có Mặc U."
Đúng , mẹ tôi lừa Mặc U tới không chỉ vì nhờ chăm sóc tôi.
Anh có thể trấn áp thứ trong quan tài ma, cũng có thể dạy tôi ngôn ngữ của ma quỷ, cho tôi biết quan tài ma là gì.
Thứ cần chỉ là một cái quan tài người.
Nhưng dù là quan tài ma hay quan tài người thì đều cần đo đạc cho nguyên chủ.
Nửa quan tài người lừa Mặc U đến ngay từ đầu đã x.ác định là cho .
Vậy ai đã lượng thân trượng hồn cho Mặc U chứ?
Nếu ngay từ đầu đã tại ra chiếc quan tài kia thì tại sao lại chôn xuống đất, không cho xong?
"Quan Cửu?" Long Linh quơ tay trước mặt tôi, "Cô mới trở về, nghỉ ngơi đi, có gì đến tối rồi ."
Long Linh kéo tôi vào nhà: "Bảy ngày qua tôi ở đây, sao ngay cả giường cũng không có ? Tôi đã mua thêm chăn đệm, ngủ tạm đi."
"Tôi ngủ trong quan tài." Tôi trả lời câu hỏi của Long Linh, đột nhiên thấy hâm mộ sự oai hùng hiên ngang, lúc nào cũng tràn ngập sinh khí của ấy.
"Chắc không phải đang cảm thấy tôi nhiều đấy chứ?" Bị tôi chằm chằm, Long Linh xấu hổ, "Dù tôi có sư phụ cũng có thể là sống nhờ cơm trăm nhà nên quen rồi."
Long đồng bị coi là điềm xấu. Trương Thiên Nhất chỉ thân thế của Long Linh thần bí, không hề nhắc tới bố mẹ của ấy.
Một người không có gia đình, từ nhỏ đã phải vớt x.ác để sống, bị người ta chê xui xẻo, còn phải đi xin cơm trăm nhà chắc chắn sẽ bị bắt nạt, chỉ khi cố gắng lấy thương của người khác cuộc sống mới khá hơn.
"Chỉ là hơi mệt thôi, tôi rất thích chuyện với ." Tôi mỉm , sau đó xoay người leo vào quan tài gỗ mun.
Có lẽ do bình thường ít người nhiều với tôi như , nghe ấy luyên thuyên, tôi mới có cảm giác mình đang sống.
Chứ không phải kẻ nửa người nửa ma!
Long Linh tò mò quan sát nửa quan tài người lại không dám quấy rầy tôi, chỉ nhẹ giọng: "Dương thọ của dần bị âm h.uyết nuốt chửng, Trương Thiên Nhất đã chuẩn bị rất nhiều thứ bổ âm, để tôi bảo họ đi lấy cho bồi bổ."
Tôi nằm trong quan tài, một tay vuốt ve tờ hôn thư, một tay chạm vào thành quan tài.
Nghĩ tới quái vật đầu người thân rắn ở thế giới u minh, tôi có cảm giác mẹ mình thực sự đang ở trong quan tài người này.
Quan tài người phải từ con người!
Nữ Oa tham chiếu số liệu đất trời để tạo ra con người, mà vạn vật ở cõi u minh, từ ma đến di đều quay lại nguồn cội, dần biến thành đầu người thân rắn rồi về với hư vô.
Nhà họ Quan quan tài, lượng thân trượng hồn để tái khởi quá trình đó một lần nữa.
Thế nên mẹ tôi đang ở ngay trong quan tài này, tôi lại không thể thấy.
Thế lực đã kéo tôi vào cõi u minh tuy không ăn tươi nuốt sống tôi nó đã đạt mục đích khác.
Có vẻ như tôi đã biết quan tài người tạo ra bằng cách nào rồi.hu
Bạn thấy sao?