Cố Cảo Đình tiến lên, Cái bóng mờ mờ cao lớn bao phủ , cúi người, bế lên.
Đầu Hoắc Vi Vũ càng hôn mê, cảm thấy đi bộ cũng té, thật mất thể diện, giải thích một câu: "Tôi bị vấp phải cái đó nên té."
Cố Cảo Đình muốn trực tiếp đem vứt xuống bồn cầu.
Anh mặt lạnh, ôm đi ra ngoài.
Cấp dưới cung kính mở cửa.
Cố Cảo Đình đặt ngồi ở ghế đằng sau.
Hoắc Vi Vũ ngẹo đầu, mắt nhắm nghiền, tựa vào trên cửa sổ, thân thể vặn vẹo, giống như là một bãi bùn nát.
"Tư lệnh, đi nơi nào?" Cấp dưới hỏi.
Cố Cảo Đình thâm trầm Hoắc Vi Vũ, một bước lên đến trên xe, trầm giọng : "Đi quán rượu Hanh Đức đi."
Đọc tiếp tại kenhtruyen.store nhé !
" Tuân lệnh."
Dưới ánh trăng, ba chiếc xe Rolls Royce màu đen cực kì đắt tiền, xa hoa lái ở lối đi bộ, tạo thành một cảnh tượng khiến người đi đường ngưỡng mộ.
Điện thoại của Hoắc Vi Vũ reo lên.
Cô có chút tri giác, tay sờ loạn ở trong túi xách, mí mắt đều không nhấc lên.
Cố Cảo Đình ngồi thẳng lưng, lúc nào cũng bảo trì quân tư, có khí tràng bao quanh người.
Anh nghe còn không nghe điện thoại, liếc hướng , ánh mắt lạnh lẽo.
Điện thoại di của Hoắc Vi Vũ không biết từ lúc nào đã rơi từ trong túi xách ra ngoài, rơi vào ghế bên người .
Điện thoại di ngừng, lại reo.
Cố Cảo Đình cau mày, nhặt điện thoại di lên, tên người gọi trên màn hình chính là em của .
Anh đưa điện thoại vào tay .
Hoắc Vi Vũ nghe, thanh âm tỉnh táo : "Ai đó?"
"Hoắc Vi Vũ, tôi mang thai." Người đàn bà ở đầu dây bên kia dương dương tự đắc .
Hoắc Vi Vũ mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng ra ngoài cửa sổ, đạm bạc : "Cũng không phải tôi mang thai, với tôi gì, tôi cũng chẳng phải người thân của ."
Cố Kiều Tuyết lên, "Mới vừa rồi Khang chuyện với tôi, rất không thú vị, giống như người chết , ấy ở cùng một chỗ với , một chút hứng thú cũng không có, trong bảy năm ấy qua lại với , cũng không có đụng vào , mới vừa rồi còn không phải ấy cầu tôi ấy thoải mái, ấy , chỉ có tôi giống như đàn bà, chỉ có tôi ôn nhu, chỉ có tôi có thể khiến cho ấy hứng thú dồi dào."
Trong mắt Hoắc Vi Vũ càng rét lạnh, trong trẻo lạnh lùng : "Cho nên bây giờ đang khoe khoang với tôi, thị uy, hay là mới vừa rồi ta không khiến cho sung sướng, là muốn cho tôi thống khổ để cảm thấy thoải mái phải không, xin lỗi a, đũng quần ta bất quá nửa lạng thịt, không đáng giá lưu luyến."
"Hoắc Vi Vũ, đây là không ăn bồ đào bồ đào chua!" Cố Kiều Tuyết cả giận, "Cô hẳn cũng biết, trong khi ấy với còn quen nhau, ấy đã ngủ với tôi một năm, mỗi lần đều ở trên người tôi không chịu trở về bên , tôi vừa đáp ứng lời cầu hôn của ấy, ấy liền vứt bỏ ."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ nhoi nhói đau, không phải bởi vì Ngụy Ngạn Khang, mà là, chính mình ngu ngốc bị bỏ rơi, bị bỡn, bị lừa dối suốt bảy năm.
Hoắc Vi Vũ ngồi ngay ngắn người lại, tay vuốt tóc rối bời trên trán.
Cố Kiều Tuyết muốn cho khổ sở, liền hết lần này tới lần khác không để cho ta như ý.
Hoắc Vi Vũ giương lên khóe miệng mỹ lệ, "Cố Kiều Tuyết, cảm thấy so với Ngụy Ngạn Khang thế nào?"
Cố Kiều Tuyết không bình tĩnh, cả giận : "Tôi biết thiết kế để tôi cưới là vì trả thù tôi và Khang!"
"Cô còn chẳng có sức ảnh hưởng này đâu." Hoắc Vi Vũ cong cong khóe môi, ánh mắt liễm diễm.
"Vóc người ấy tốt hơn Ngụy Ngạn Khang, dáng dấp đẹp trai hơn Ngụy Ngạn Khang, trọng yếu chính là, chỉ cần Cố Cảo Đình giậm chân một cái, Ninh Xuyên rung ba hồi, ấy muốn khiến Ngụy Ngạn Khang canh ba chết, ta không thể sống đến canh năm.
Một quân vương, một con kiến hôi.
Cô còn dùng chứ tôi coi thường ta, so sánh giữa ta với Cố Cảo Đình tôi càng thích ngủ với Cố Cảo Đình hơn, hợp pháp ngủ."
Bạn thấy sao?