Quận Chúa Xin Hãy [...] – Chương 9

Nói xong, mọi người cùng , Ngụy Viễn : "Nếu Quận chúa không phiền, có thể thử tài nghệ nướng thịt của chúng ta, chúng ta vừa chuẩn bị đi dã ngoại, Tạ lão tiền bối này là bậc thầy về nghệ thuật nướng thịt."

Ta về phía Tạ Du không xa: "Không biết hôm nay có lộc ăn không?"

Tạ Du chắp tay thỉnh tội với ta: "Thịt nướng dân dã có mùi hăng, Quận chúa cao quý, chỉ sợ ăn không quen."

Quả nhiên là từ chối.

Ta , sắc mặt lại lạnh đi: "Nếu hôm nay ta muốn ăn thì sao?"

Bầu không khí lập tức căng thẳng, Ngụy Viễn vừa muốn gì, lại thấy vẻ mặt Tạ Du vẫn bình thản: "Vinh hạnh của Tạ mỗ."

14

Cuối cùng vẫn chẳng ăn thỏ nướng, vừa dựng xong đống lửa thì Vũ lâm vệ vội vã cưỡi ngựa gấp đến báo.

Thiên tử bị ám sát trong vòng vây!

Như sét đánh giữa trời quang, Tạ Du và Ngụy Viễn nhau.

Ta dò hỏi hình.

Tin xấu, lão quái sống dai, không chết.

Tin còn xấu hơn, Ngũ Hoàng tử lao ra cứu giá thiên tử, hiện đang nguy hiểm.

Sắc mặt ta thay đổi, vô cùng kinh hoàng và phẫn nộ, lập tức vung roi phi ngựa rời đi.

Khi ta đến hành cung, vừa lúc thấy thái y bưng một chậu máu ra, ta chợt cảm thấy choáng váng, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.

Nhìn thấy Hách Liên Chương nằm trên giường mặt không chút máu, phản ứng đầu tiên của ta là, nếu Hách Liên Chương có chuyện gì thì đừng hòng ai yên ổn.

Trước tiên ta sẽ tên cẩu Hoàng đế, nghiền nát xương thịt ông ta, sau đó tự sát đi theo Hách Liên Chương.

Dù sao trong xã hội phong kiến này cũng chẳng có gì đáng sống.

May thay Hách Liên Chương không để ta có cơ hội báo thù xã hội, vết thương của hắn không phải ở vị trí hiểm yếu.

Giai đoạn nguy hiểm nhất đã qua, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng là .

Ta thở ra một hơi dài, dần lấy lại bình tĩnh.

Với kiểu mạng chó như Hách Liên Chương, sao có thể những chuyện lỗ nặng toi mạng như ?

Hách Liên Chương tỉnh lại vào ngày hôm sau, thấy ta lập tức nháy mắt, ta biết ngay, vở kịch sắp diễn ra rồi.

Sau đó ta chứng kiến một màn cảm phụ tử vô cùng sâu sắc, trình độ diễn xuất của hai bên rất sâu sắc, những câu thoại chuẩn bị rất tỉ mỉ, khiến ta mặc cảm không kém.

Khi vở kịch chấm dứt, Hách Liên Chương thở dài một hơi: "Mệt chết đi ."

Ta không gì.

Hách Liên Chương lập tức rên ỉ ôi, ta biết hắn không muốn ta giận, thở dài: "Đừng rên nữa, cũng đừng mất thời gian dỗ dành ta, để dành sức tĩnh dưỡng đi."

Hách Liên Chương , chỉ một lúc thì lại ho dữ dội, ta vội vàng vuốt lưng hắn.

Hách Liên Chương nắm tay ta, thấp giọng : "Tiểu muội, ca ca đã không thể tùy ý mình nữa rồi."

Hắn : "Đây là con đường mà ta đã chọn, dù thế nào cũng phải đi đến cùng."

15

Sau Trùng Dương, Hách Liên Chương đã bình phục hơn phân nửa, hôn sự đã bị lãng quên nhiều năm của ta lại bỗng nhiên bị người cữu cữu hờ kia nhắc lại.

"Thê tử của Trấn Nam vương đã qua đời ba năm, trẫm và Trấn Nam vương có cảm sâu đậm, thực sự không đành lòng thấy nghĩa huynh thân bơ vơ đơn. Trường Nhạc, trẫm biết là đã uất ức cho ngươi rồi, ngươi từ bé lớn lên bên cạnh trẫm, như con của trẫm ."

Ta thực sự không thể nghe thêm nữa, hiền lành ngẩng đầu lên, có chút e thẹn : "Cữu cữu, Trường Nhạc bằng lòng."

Ta hành lễ: "Cữu cữu nuôi dưỡng Trường Nhạc nhiều năm, ân đức khôn cùng, Trường Nhạc nguyện chia sẻ gánh nặng với cữu cữu."

Sau khi ra khỏi Tuyên Chính điện, ta không khỏi thở dài cảm thán, hoàng cung thật là nơi luyện tập diễn xuất tuyệt vời!

Giờ đây, kỹ năng diễn xuất của ta cũng coi như đẳng cấp.

Nửa đêm, ta và Hách Liên Chương như thường lệ gặp mặt.

Nhưng lần này khác biệt là, Hách Liên Chương mang theo cả phụ tá và thân tín đã theo hắn nhiều năm.

Khi ta vén rèm bước vào, những người này vội vàng đứng dậy cúi người hành lễ.

Ta bất ngờ, sang Hách Liên Chương, : "Các vị tiên sinh đừng khách sáo, cứ ngồi đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...