Ta khẩy: "Sao thế, người trong lòng sắp xuất giá rồi, vội vàng đi gặp nàng ấy lần cuối à?"
"Đi dự hôn lễ chỉ vì bọn họ đều là thuộc hạ của ta." Không khí xung quanh Tạ Du càng thêm nặng nề: "Quận chúa, sao nàng cứ nhắc đến nàng ấy?"
Ta bị tiếng "Quận chúa" của hắn chọc giận hoàn toàn, ngẩng mắt hắn: "Bởi vì chàng quan tâm đến nàng ấy!"
Tạ Du sửng sốt, cơn giận dữ tan biến khi thấy ánh nước trong mắt ta, ta ném chuỗi ngọc vào lòng hắn, tiếng ngọc va chạm, kèm theo giọt nước mắt của ta.
Ta liếc hắn một cái, quay người bỏ đi.
Bọn thị nữ sợ hãi cúi đầu, chỉ có thị nữ thân cận từ trong cung đi theo ta vào nội thất.
Nàng ấy dịu dàng cầm khăn lau nước mắt cho ta, ta hít hít mũi: "Đừng lau nữa, tổng cộng cũng chẳng ép ra mấy giọt nước mắt."
Nàng ấy bất đắc dĩ , màn khóc của ta là từ nhỏ đã luyện tập với lão già tiên đế, trọng đến việc khóc mà vẫn đẹp, châu rơi đứt đoạn.
"Quận chúa vẫn hơi nóng vội." Nàng ấy : "Theo nô tỳ thấy, Tạ công tử không hẳn có bao nhiêu ý với vị nương đó, chỉ là đang ở trong cuộc, chính bản thân cũng không rõ mà thôi."
"Ta biết." Ta cầm lấy khăn lụa đắp lên mắt: "Hai tháng rồi, cũng nên cho một liều thuốc mạnh rồi."
Như ta dự đoán, ta và Tạ Du rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh.
Đêm đó hắn ngủ ở thư phòng, vốn đêm nay cảnh đẹp, định đến thủy tạ câu cá, cũng không thành.
Nhiệt và thương cho đi như không cần tiền cũng nên thu lại một chút.
Chỉ là sau hai tháng lại ngủ một mình, vẫn hơi không quen.
Ta bắt đầu đi sớm về trễ để kiểm tra và tuần tra tửu lầu, cố ý tránh gặp Tạ Du khi hắn tan . Cho đến ngày thứ năm, gã sai vặt thân cận của Tạ Du đến truyền lời, mời ta cùng hắn đi dự hôn yến.
Khi ta trang điểm xong thì Tạ Du đã đợi trong xe ngựa từ lâu, lúc lên xe ánh mắt bọn ta chạm nhau, ta vài giây rồi dời mắt đi, ngồi về phía bên kia xe.
Cả đường đi không ai gì, yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở, xuống xe Tạ Du đỡ ta một cái, không buông tay, ta cúi đầu , nhẹ nhàng kiên quyết gạt tay hắn ra.
Lồng ngực Tạ Du phập phồng dữ dội trong giây lát, ngón tay vô thức co lại, như thể lưu luyến chút hơi ấm đó.
Trong hoàn cảnh này, ta và Tạ Du không thể ngồi ăn tiệc, đến chỉ để cho có mặt thể hiện sự coi trọng, huống chi tân nương tử không tiếp khách ngoài, ta đi một vòng rồi lên xe ngựa về, ngay cả mặt người trong lòng Tạ Du cũng không thấy.
Ta đợi nửa canh giờ, Tạ Du lên xe, một mùi rượu nồng nặc ập vào mặt, ta nhíu mày.
Vẻ mặt Tạ Du tỉnh táo, thấy ta nhíu mày liền khẽ xin lỗi: "Đều là đồng liêu thuộc hạ của ta, không thể từ chối rượu."
Ta không gì.
Xe ngựa lại chìm vào im lặng, ta đột nhiên hỏi: "Nàng ấy có đẹp bằng ta không?"
Không có câu trả lời, ta hơi thất vọng, vừa nhắm mắt lại thì nghe Tạ Du : "Không."
Ta mở mắt ra, đụng phải ánh mắt chăm và dịu dàng của Tạ Du, hắn lại : "Không ai có thể đẹp hơn nàng."
40
Ta sững người, hắn như thể chưa kịp phản ứng.
"Nàng ấy tướng mạo bình thường, tự lập lại bướng bỉnh, y thuật cao siêu, trong quân doanh có rất nhiều người tin phục nàng ấy."
Không biết tại sao, rõ ràng hắn dùng giọng điệu tán thưởng về đó, ta lại chẳng có chút ghen tuông hay khó chịu nào, bởi vì ánh mắt Tạ Du ta dịu dàng như muốn nhấn chìm ta .
"Đương nhiên rồi." Ta nhỏ: "Dù sao cũng là người chàng từng để ý."
Tạ Du .
"Nàng ấy sẽ không nghịch ngợm, không nũng nịu trong lòng ta một cách đường hoàng, càng không gọi ta bằng Tạ lang một cách mềm mại như nàng."
Ta hơi tức giận: "Phải phải phải, chàng cứ ước gì nàng ấy như với chàng đúng không?"
"Không phải." Tạ Du nắm lấy tay ta: "Ta chỉ thích nàng như , điều kiện tiên quyết tất cả là nàng."
Bạn thấy sao?