Nhưng Tạ Du lại không có phản ứng gì, ta nghĩ thầm không đúng rồi! Bình thường hắn không thể chịu nổi tấn công trực tiếp như nhất mà.
Ta vừa định ngẩng lên sắc mặt hắn, lại bị Tạ Du nhẹ nhàng giữ gáy, ấn vào lòng hắn.
Hơi thở ấm áp và huân hương lành lạnh trên người hắn phả vào mặt, eo ta bị ôm chặt, Tạ Du cúi đầu tựa vào hõm vai ta, giọng điệu lại có chút dịu dàng: "Vậy sau này phải dựa vào Quận chúa rồi."
Trời ơi, hắn tiến hóa rồi!
Ta bị Tạ Du tiến hóa mê muội đến choáng váng, nhất thời không biết có phải là huân hương của hắn quá nồng hay không, tựa vào tai hắn : "Tạ lang, ta rất thích huân hương của chàng."
"Lần trước ở Ngọc Huy lâu đã ngửi thấy rồi, lúc đó chàng lạnh nhạt với ta lắm." Ta ủ rũ : "Lúc đó muốn xin chàng công thức, chàng một vò rượu cũng không cho ta, gì đến công thức huân hương."
"Là lỗi của ta." Tạ Du nghiêng đầu, có thứ gì đó ấm áp lướt qua vành tai ta, ta phản ứng lại đó là gì, lập tức cứng đờ trong giây lát.
Tạ Du mổ hôn bên tai ta: "Đều là lỗi của ta, ngày mai ta điều chế hương cho nàng không?"
Trời ơi, siêu tiến hóa!
Ta như bị sét đánh cứng đờ trong lòng hắn, nụ hôn của Tạ Du dọc theo má tới đến bên môi, giọng điệu hắn không còn dịu dàng như vừa rồi, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, lời lại hoàn toàn trái ngược: "Sau này muốn uống rượu ta nấu cho nàng, muốn hương gì ta điều chế cho nàng, không?"
Ta choáng váng, nghĩ thầm rốt cuộc là câu nào đã khai thông hai mạch Nhâm Đốc của hắn , tiến độ này cũng quá nhanh rồi, ta còn chưa dùng đến một phần ba bản lĩnh mà!
Mùi hương lành lạnh bị nhiệt độ cơ thể bọn ta hun nóng, ta cũng tung đòn tấn công, dịu dàng : "Tạ lang, đây là lần đầu tiên chàng hôn ta ở nơi khác ngoài giường."
Tạ Du dừng tác một chút, như đầu hàng ôm lấy ta: "Trường Lạc, sao nàng chuyện luôn thẳng thắn như ?"
Ta hừ hừ: "Chàng không thích sao?"
Tạ Du không trả lời, chỉ cúi đầu, hôn lên môi ta.
Gió đêm thổi qua mặt nước gợn sóng, dưới ánh trăng lạnh giữa trời đêm, rừng trúc và vườn mai cùng với sóng nước đung đưa, biển cây trải rộng đong đưa từng đợt như sóng biển.
Vạn vật cất tiếng, xuân tâm .
37
Tạ Du không bình thường.
Từ sau lần đàn ở thủy tạ.
Ta chống đầu, cầm bút viết: [Từ bị đến chủ - Nghiên cứu về sự chuyển biến tâm lý và ứng dụng của Tạ Du].
Thị nữ bên ngoài khẽ : "Quận chúa, có thư từ trong cung."
Ta nhận thư, không phải mật thư, chắc là Hách Liên Chương rảnh rỗi sinh nông nổi bắt đầu tìm người khoác lác đánh rắm rồi. Phía sau còn kèm theo một tấm thiệp mời.
Ta mở thư trước.
Mở đầu chủ đề: [Muội đã bắt tên lạnh lùng đó rồi phải không? ]
Giữa thư là phần lý giải.
Luận cứ một: [Tuần trước trẫm ban cho Tạ Du một miếng ngọc trắng Hòa Điền thượng hảo, lại ám chỉ Trường Lạc Quận chúa rất thích hoa tai ngọc châu. Sau đó trẫm tò mò đến ngứa ngáy trong lòng, sai Kim Ngô vệ đi dò , quả nhiên Tạ Du đã đem ngọc đến Ngọc Tuệ hiên gia công rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay muội sẽ nhận . ]
Luận cứ thứ hai: [Hôm qua sau khi thảo luận công việc trong thư phòng, theo thông lệ trẫm trò chuyện thân mật với các đại thần để thắt chặt cảm. Tạ Du, kẻ bình thường không bao giờ một lời, lại chủ hỏi trẫm về tự của muội. Muội thì có tự gì chứ! Trẫm tâm trạng tốt thì gọi tiểu muội, tâm trạng không tốt thì gọi Cẩu Đản. ]
[Cẩu Đản, muội tự xem xét đi! ]
Lời kết luận cuối cùng: [Trẫm rất vui mừng khi thấy cảm của hai người tốt đẹp. Muội mau chóng giải quyết chuyện người trong lòng của hắn đi, để trẫm yên lòng nắm chắc ba vạn tinh binh này.
Phía dưới là một hình vẽ người đơn giản trông rất đểu cáng. ]
Ta cầm bút trả lời ngay: [Thật sự nhàn rỗi quá nên chọn Hoàng hậu cho huynh, bị tập thể đại thần thúc giục cưới xin thì huynh mới thành thật. ]
Bạn thấy sao?