Lại ví dụ như đòi một nụ hôn khi hắn trở về. Điều này thì không dễ dàng như , bởi vì Tạ Du sẽ né tránh. Lúc này cần phớt lờ hắn, thu hồi mọi nhiệt , không chuyện, cũng không vào mắt hắn.
Thái độ của Tạ Du sẽ chuyển từ không sao cả sang bối rối, khi ta quay lưng lại với hắn trên giường thì hoàn toàn vỡ trận, xoay người ôm lấy ta, im lặng hồi lâu mới nặn ra câu: "Bây giờ có thể hôn. . ."
Thói quen này cần lâu hơn một chút, khoảng hai mươi mốt ngày. Thời gian nghỉ sau khi thành thân của Tạ Du kết thúc, hắn quay lại cung việc Hoàng đế lão ca của ta. Khi về nghỉ, ta đang ở trước bàn sắp xếp của hồi môn của ta.
Hắn thay quần áo ở nhà, bước vào đúng lúc ta ngẩng đầu lên, Tạ Du cứ thế cúi người về phía ta một cách tự nhien. Trước khi môi chạm vào môi ta, bọn ta cùng lúc nhận ra, trong khoảnh khắc đó, bản lĩnh bình tĩnh của Tạ Du lại một lần nữa thất bại. Cổ hắn đỏ một mảng, nhanh chóng lan đến mặt, ta còn cảm nhận hơi nóng.
Tạ Du định đứng thẳng người lên bị ta kéo cổ lại, ta kéo hắn xuống, trong lúc hơi thở giao thoa đối mặt với hắn, một lúc sau ta cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi hắn một cái. Toàn thân Tạ Du run lên không cử , ta thầm , hôn lên môi hắn.
Giây tiếp theo trời đất quay cuồng, Tạ Du bế ngang ta lên, thị nữ phòng ngoài lặng lẽ lui ra, màn đỏ buông xuống.
Tối hôm đó ta nằm bò trên giường, viết lại những phát hiện và quy luật thực tiễn trong thời gian qua.
Ta cầm bút: [Bàn về sự ngã xuống của quý công tử: Thế nào là công cao thủ thấp]
Tiêu đề phụ thì gọi là [Hướng dẫn sử dụng Tạ Tam lang].
Không, ta chằm chằm dòng chữ này vài giây, gạch đi, viết lại: [Hướng dẫn ăn Tạ Tam lang].
Ừm, mới đúng vị.
Ta vươn vai chui vào giường, trong lúc mơ màng Tạ Du theo bản năng dang tay ra, ta không khách sáo lao thẳng vào.
Huấn luyện thành công!
34
Tạ Du thay đổi thật sự rất nhiều.
Tuy vẫn mặt mày lạnh lùng, khí tràng khiến người ta không dám đến gần, tâm trạng rất vui vẻ. Hơn nữa, tan về nhà càng ngày càng sớm. Sớm đến mức Hách Liên Chương viết thư khen ngợi ta, hỏi ta thế nào để huấn luyện tên trầm lặng này.
Ta vẽ một ngón tay giữa gửi lại hắn: Làm Hoàng thượng mà nhàn rỗi thế sao?
Tạ Du tuy là võ tướng tu dưỡng rất cao, hơn nữa còn có những sở thích rất tao nhã trong cuộc sống.
Sương Lộ viện của Tạ Du rộng rãi yên tĩnh. Tiền viện trồng cả một rừng mai lớn, hậu viện lại là một hồ nước tự nhiên. Bờ hồ trồng một rừng trúc lớn, giữa hồ xây một thủy tạ, chỉ có một con đường dẫn thẳng đến hậu viện Sương Lộ viện. Điều này cũng có nghĩa là thủy tạ gần như bị Sương Lộ viện độc chiếm.
"Sương Lộ viện vốn là do lão Hầu gia cho công tử, Hầu gia thiên vị quá đáng, sau khi Nhị gia thành hôn đòi lấy Sương Lộ viện, Hầu gia đến tìm công tử, bảo công tử nhường cho Nhị gia."
Gã sai vặt mặt tròn như bánh bao nhận óc chó ta đưa bằng hai tay, hắn ta còn nhỏ tuổi, chưa búi tóc, không như gã sai vặt hầu cận bên cạnh Tạ Du đã lâu năm nghiêm khắc giữ phép tắc, cho chút đồ ăn vặt là khai ra hết.
"Sương Lộ viện vốn là viện tử tốt nhất, rừng mai ở tiền viện đã trồng cả trăm năm, khi lão Hầu gia cho công tử rằng mai này tỏ rõ bản tính của công tử." Nhóc béo vừa ăn vừa líu lo: "Công tử thích nhất là luyện kiếm trước rừng mai vào sáng sớm, dù mưa gió vẫn không nghỉ. Mùa hè thích đến thủy tạ hóng mát, hoặc uống rượu vẽ tranh, hoặc đánh đnà ngắm trăng."
Ta mỉm , những ngày qua khi dọn dẹp thư phòng, ta đã tìm thấy những ghi chép từ nhiều năm trước của Tạ Du. Tuy không cảm nhận thân gì, quả thật hắn đã lớn lên trong một gia đình phú quý. Mùa đông ngắm tuyết trong vườn mai, mùa hè câu cá ở thủy tạ, không khí nhàn nhã lan tỏa khắp nơi.
Bạn thấy sao?