Nhưng sau đó, tân đế tặng thêm cho ta năm nghìn hộ vệ, trong phủ có hai đội hộ vệ hơn ngàn người.
Điều này có chút khác thường, ban thưởng cho ta đã vượt xa quy cách, huống chi điều này gần như công khai ám chỉ ta hưởng quyền tự chủ quân đội.
Từ khi lập quốc đến nay chưa có Quận chúa nào, thậm chí là Công chúa nào thực sự lập phủ đệ riêng.
Quả nhiên sáng hôm sau trong triều đã có đại thần dâng tấu, tân đế ngồi vững trên đài cao, không bất cứ lời khách sáo nào, chỉ đánh vào cảm.
Từ việc ta từ nhỏ đã mất phụ mẫu, thân thế bi thương, đến việc hai đứa cùng nhau lớn lên, tương trợ lẫn nhau cùng nhau vượt qua hoạn nạn, thậm chí còn lau nước mắt.
Ta nghe xong chỉ có thể cảm thán một câu, đại thần dâng tấu chi chứ?
Tài năng diễn xuất của Hách Liên Chương đã rèn luyện từ nhỏ, chơi cảm sao ngươi chơi lại hắn ?
Ngày đó sau khi tan triều Hách Liên Chương đến chỗ ta ném cả chén trà, khí chất đế vương uy nghiêm sụp đổ tan tành, mặc triều phục mà chửi vị đại thần dâng tấu kia suốt hai mươi phút.
Sau khi chửi đã, đương kim thánh thượng ưu nhã uống trà, : "Hậu thuẫn lớn nhất của muội đang ngồi đây, sống thì sống, không sống thì cứ xem như chơi không Tạ Du rồi hãy hòa ly, chẳng qua chỉ là một nam nhân thôi."
Cuối cùng Hách Liên Chương khoát tay: "Lễ bộ đã chọn ngày xong rồi, muội chuẩn bị tân nương đi!"
26
Mồng sáu tháng sáu, ta và thế tử An Định Hầu Tạ Du đại hôn.
Ta từ Quận chúa phủ đi ra, của hồi môn từ bắc đến nam vòng quanh cả kinh thành khiêng vào An Định Hầu phủ.
Tạ Du dẫn đội thiết kỵ tinh nhuệ của hắn đến đón dâu, Hách Liên Chương bất chấp sự phản đối của Lễ bộ, ngồi ở ghế chủ tọa cao đường, khi nghe tin này suýt nữa thì không giữ mặt lạnh.
Làm sao giữ ? Đó chính là đội thiết kỵ tinh nhuệ khiến hắn mất ngủ đấy!
Trong tiếng chúc mừng, Hách Liên Chương nắm tay ta, từ từ đặt vào lòng bàn tay Tạ Du.
Hắn dùng giọng chỉ có ba người chúng ta nghe mà : "Ta giao muội muội của ta cho ngươi, Doãn Chấp, nửa đời trước ngươi bảo vệ quốc gia, nửa đời sau, ngươi hãy bảo vệ muội ấy cho tốt."
Lòng ta vô cùng, Tạ Du nắm tay ta, chậm rãi một tiếng "Được."
Ta cứ thế bước ra khỏi Quận chúa phủ, hơn nữa còn bước ra khỏi hoàng cung đã giam cầm ta mười lăm năm.
Xe hoa đi rất êm ái, hai bên đường đều là tiếng chúc mừng của bách tính, ta vén khăn che mặt lên ăn chút đồ lót dạ, ta nghĩ bụng Tạ Du bách tính mến đón chào ghê.
Sau đó trong tiếng pháo và tiếng reo hò, ta Tạ Du nắm tay dìu xuống xe, bước qua chậu lửa, hỉ nương nhất xướng tam thán, chúng ta thuận theo bái thiên địa.
Cho đến khi ngồi trên giường tân hôn, Tạ Du vẫn không buông tay ta ra.
Ống tay áo của hỉ phục rất rộng, che đi bàn tay đang đan vào nhau của chúng ta, trong hỉ phòng từ sớm đã có tiểu bối đến xem náo nhiệt, ta đội khăn hỉ, nghe thấy một giọng non nớt: "Tiểu thúc thật không nỡ rời tân nương tử! Cả đường đi không buông tay."
Lập tức cả hỉ vòng vang lên tiếng ồ.
"Tân hôn mà! Lần đầu tiên trong đời, ai mà chẳng thích!"
"Thông suốt rồi à lão tam, biết nhớ tân nương tử rồi."
Tạ Du dường như sợ ta không thoải mái, bóp tay ta một cái định buông ra, không ngờ bị ta nhẹ nhàng nắm lại.
Động tác của Tạ Du khựng lại, giây sau nắm chặt tay ta, mười ngón đan vào nhau.
Ta nghe thấy giọng trầm thấp của hắn: "Nói ta thì , đừng có mạo phạm Quận chúa."
Hỉ phòng im lặng một thoáng, sau đó lại náo nhiệt: "Thành thân rồi! Còn gọi Quận chúa gì nữa! Được không đấy Tạ Tam!"
Giọng này ta nghe ra rồi, là Ngụy Viễn.
Những người ở trong hỉ phòng hôm nay, đều là thân tín và bằng hữu tốt của hắn.
Đã đến giờ, mọi người yên lặng, trong tiếng của hỉ nương, Tạ Du cuối cùng cũng buông tay ta ra, cầm lấy cân hỷ*.
Ánh sáng từ tối đến sáng, mùi hương trong không khí dần đậm, trong bầu không khí vui vẻ, ta rơi vào đôi mắt đen láy của Tạ Du.
Bạn thấy sao?