7.
Trường nghiễm vương là một người kiêu ngạo.
Lúc ăn cơm ở tửu lâu có thể cãi nhau với Đại Lý tự khanh ngồi ở cách vách, lúc đi dạo mấy cửa hàng son phấn còn không cẩn thận vấp phải chân con Lý tướng quân khiến nàng ta ngã một cái.
Trên đường đi gặp một quan viên vì bất đồng quan điểm chính trị mà mặt đỏ tai hồng, chàng còn định đi tới khuyên can, kết quả chưa kịp khuyên can thì hai người đã lao vào đánh nhau.
Nhưng chàng lại an toàn rời khỏi đó, còn kích mà kéo ta chuẩn bị đi ăn mì thịt bỏ ở chợ.
Thị nữ đi theo ta cũng bị dọa cho choáng váng, nàng nhỏ giọng than: "Trên đời này thế mà còn có người nhiều rắc rối hơn cả quận chúa."
Lúc ăn mì, ta chống mặt chàng: "Tại sao ngươi không bị trách mắng?"
Trường Nghiễm vương vẫn còn đang cắm mặt vào trong bát mì, rất qua loa: "Sẽ không đâu, chẳng ai dám trách mắng ta hết." Chàng ngẩng đầu lên, nhe răng : "Vì ta chính là Trường Nghiễm vương mà."
Ta có chút hâm mộ chàng.
"A Man không thể như , sẽ rắc rối tới người bên cạnh."
Mắt Trường nghiễm vương phát sáng: "Có thật không? Ta không sợ phiền toái đâu, người không biết Yến Châu nhàm chán như thế nào đâu. Mỗi ngày ta đều ngóng trông phiền phức tìm tới cửa cuối cùng chẳng có gì cả. A Man có ta cùng chơi với ngươi, xem như là người tìm đúng người rồi."
Chàng khẽ đặt đôi đũa xuống, màu đôi đũa hòa cùng với màu của cái bàn.
Chàng đứng dậy đi ra ngoài định trả tiền bỗng quay đầu lại giống như mặt trời và mặt trăng:
"Ngươi còn nhỏ tuổi, đừng sợ rắc rối, có ta chỗ dựa cho ngươi."
Đáy mắt ta bỗng chua xót.
Không biết từ khi nào mà những hình ảnh bị lãng quên dần hiện ra trước mắt ta.
Trên vũng bùn lầy lội, ta thiếu niên mặc áo tím cõng về phía trước, một bước sau rồi một bước nông.
Đêm mưa nhiều sương mù, rất khó để dự đoán phương hướng.
Hắn oán giận : "Lạc Dương ngay cả đất cũng tồi tệ như này, A man ngươi quay về yến Châu với ta đi."
Ta ôm chặt cổ chàng, cái lạnh bủa quanh, chỉ có hơi nóng từ người chàng truyền tới, ta buồn phiền : "không đi."
"Tại sao không đi?"
Nhiều năm về sau, Trường Nghiễm vương cũng vẫn chưa chờ một đáo án.
Quận chúa nhỏ nằm trên lưng chàng, nén nước mắt : "Rồi sẽ có một ngày ngươi cũng sẽ chán ghét A Man."
Lúc đầu quý mến ta là vì ta thông minh, sau này lại mến ta vì ta ngốc nghếch lâu dần sẽ mất kiên nhẫn, dần dần xa lánh, đến cuối cùng chỉ còn lại chán ghét tới nỗi vứt bỏ.
Mama quản lý Ngự thiện phòng, cho dù là Hoàng gia gia. Chờ một chút, hoàng Thái tôn điện hạ cũng sẽ như .
Mỗi người Lạc Dương đều như .
Chàng nghe thấy thì bỗng nhiên :
"Ngươi không thử thì sao biết chứ?"
Không thử thì sao biết chàng và những người khác đều không giống nhau chứ?
Sương đêm giống như đang ở trong mơ.
Ta nhẹ giọng : "Vậy đến khi ta mười bảy, nếu ta cho Hoàng Thái tôn bị bẽ mặt thì ngươi tới đón ta nhé. Đến lúc đó ta không nhớ ngươi thì phải sao? Ngươi sẽ khó chịu lắm sao?"
Chàng :
"Ta sẽ từ từ cho ngươi biết tên của ta, ta vẫn luôn mặc quần áo màu tím. Chờ ngươi thấy ta, ngươi chỉ cần biết rằng ta là người rất đẹp, không phải người xấu, là đủ rồi."
Trường Nghiễm vương không phải là người xấu.
A Man không nhớ đã viết xuống đây.
Bạn thấy sao?