Dưới ánh đèn, Trường Nghiễm vương ngoảnh đầu lại, hai đường vòng cung trên mặt hạ xuống, chàng : "Ta đi treo, nàng cũng giúp ta một chút đi."
Ta an tĩnh mà chàng.
Ánh mắt Trường Nghiễm vương ta không có hoài niệm, cũng không có nuối tiếc, chàng : "A Man, ta chỉ muốn nàng gảy đàn lại lần nữa."
Ta đi lên lầu, đan cổ đã sắp xếp từ trước, sau khi treo đèn, cả tòa lầu bỏ hoang giống như một viên dạ minh châu không bao giờ tắt ở giữa thành Lạc Dương.
Đã từ rất lâu rồi ta chưa chạm vào đàn. Không phải lúc nào ta cũng học bản nhạc mới, kỹ xảo mới vì chỉ vừa học xong ta đã quên ngay, ta lỡ đánh rơi đàn điện hạ là ta sinh bệnh.
điện hạ, khi nào bệnh của ta mới tốt lên ?
Khúc ta gảy là khúc còn nhỏ mẫu thân dạy ta, rõ ràng rất quen, lúc đó ta còn thông minh chỉ cần nghe một lần là có thể gảy . Rất nhiều năm về trước ở nơi này, ta cũng gảy khúc tương tự.
Khi đèn lồng lại lần nữa treo lên, đàn cổ lại nối dây mới, bụi bẩn quét tước, thì mọi người còn có thể nới tới cái gì?
Khán đài này gọi là Phượng hoàng đài, đều do các thái tửphi của các triều đại lo liệu từ khi mẫu phi của Hoàng thái tôn bị bệnh nặng từ lâu đã không còn khả năng tiếp quản. Nghe đồn, trước khi bà qua đời định giao Phượng hoàng đài cho quận chúa A Man ngốc nghếch lo liệu bị mọi người chế nhạo cuối cùng lại từ bỏ.
Đêm xuân ngày mười lăm, bắt đầu du ngoạn lại là từ Phượng hoàng đài.
Trong một đêm, không biết có bao nhiêu điều thú vị trình diễn ở đây.
Kỳ tài thiên hạ đều tụ tập ở đây. Đầu tiên có trạng nguyên lên dầi thơ, sau đó có cũng nữ Giang nam lên múa cầu phúc. Vô cùng náo nhiệt, ngay cả Thánh Thượng cũng cải trang vi hành đến xem. Thật sự đang cùng vui mừng với nhân dân, tất cả đều chia sẻ niềm vui.
Nhưng mà câu chuyện nhiều người khen ngợi nhất lúc đó về sau lại bị chính họ quên đi, là năm ấy có một quận chúa A Man mười hai tuổi, chưa ngốc nghếch, ôm đàn của nàng đi lên Phượng hoàng đài.
Tiếng đàn không gọi phượng hoàng tới cũng gọi gọi bách điểu tới lượn vòng mà lại khiến cho toàn bộ phố phường đều im bặt lại. Tuệ Năng đại sư của Không Minh Tự tính quận chúa trong sáng, nếu như không bị việc đời vấy bẩn tương lai sẽ cầm nghệ thành tuyệt tác cổ kim.
Mọi người cũng không biết, một năm nọ quận chúa và hoàng Thái tôn sẽ bị tù binh bắt và truy sát. Quận chúa vì để Hoàng Thái tôn an tâm rời đi, đã bị kẻ xấu treo cổ lên cây sinh tồn một đêm, không ai biết tại sao nàng lại may mắn sống sót, chỉ biết từ đó về sau nàng liền trở nên ngốc nghếch.
Nhiều năm như .
A Man vẫn không thay đổi, tiếng đàn vẫn như mây trong gió, trong trẻo như giọt sương sớm mai.
Lúc đầu vẫn còn chưa quen tay về sau lại như cá gặp nước, ngay khi tiếng đàn vừa cất lên tất cả du khách đều ngoảnh đầu lại.
Dần dần tụ tập dưới đài, tới khi kết thúc dưới lầu đã chật kín người. Ta đứng dậy, về phía dưới lầu, giống như A Man quận chúa nhỏ bé của đêm xuân năm ấy, từ trên tòa nhà lại chỉ thấy đốm sáng mờ ảo trong đôi mắt. Dù chưa trưởng thành có thể thấy phong thái sau này.
Tất cả đều dừng lại ở đó.
Không có cảnh chửi rủa và chán ghét.
Mọi người dưới đài đều nhau không gì, rất lâu sau mới có một tiếng thán phục. Ta đã quen những gương mặt này rồi, những người đã từng đổi khăn tay với ta hồi nhỏ, tên ăn chơi trác táng từng khi nhục, những tiểu thư nhà quan từng mắng chửi ta ngu ngốc chỉ biết ta đầy xấu hổ, không dám đối diện với ta.
Lướt qua đám người, ta thấy Hoàng thái tôn điện hạ đứng ở đơn ở chỗ giao nhau giữa sáng và tối.
Bạn thấy sao?