08:
Chuyện hôn sự của ta cứ thế bị gác lại.
Không ai hỏi lý do, không dám hỏi, cũng chẳng buồn hỏi.
Ngược lại, Liệt Nghê vừa dè dặt vừa sốt ruột đến dò hỏi ta.
Ta cũng không định giấu giếm, những gì cần đều đã kể cho nàng nghe.
Nàng nghe xong im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi ta: "Bình thường ngươi có hơi quậy , cũng đâu đến nỗi ức hiếp người khác, đêm đó là sao?"
Nàng ngập ngừng ta.
Ta khổ: "Nếu ta ta bị trúng thuốc, đi nhầm phòng, ngươi tin không?"
Mắt nàng trợn tròn, cơn giận bùng lên ngay tức khắc: "Là ai?! Thằng khốn nào dám ?"
Ta lắc đầu: "Không điều tra ra , cũng không biết mục đích của đối phương là gì."
"Tửu lâu đó ta hay lui tới, phòng riêng tuyệt đối an toàn, ông chủ cũng đáng tin."
"Thuốc bỏ trong rượu không màu không vị, ta hoàn toàn không phát hiện ra."
"Kẻ ra tay, hẳn là có bản lĩnh thông thiên."
Liệt Nghê nắm lấy tay ta : "Có khi nào là cùng một bọn đã hãm ngươi ba năm trước không?"
Ta thở dài: "Ai mà biết ? Nếu thật là thì bọn chúng cũng quá dai dẳng rồi, chắc tại ta có sức hút quá thôi."
Liệt Nghê lườm ta một cái: "Đến nước này rồi mà còn ! Hay là ta nhờ huynh trưởng giúp ngươi điều tra?"
Ta vỗ nhẹ mu bàn tay nàng trấn an: "Không cần đâu, lớn chuyện lên sẽ bất lợi cho Tử Hàn."
"Ngươi xem, thật không dễ dàng gì mà dạo này không ai nhắc đến chuyện xấu của ta nữa, qua vài ngày nữa thôi, hắn sẽ đường hoàng cưới người con mình vào cửa rồi."
Liệt Nghê vừa thương xót vừa đau lòng, khẽ gẩy nhẹ mũi ta: "Nha đầu ngốc, hà tất phải lòng?"
Ta cúi đầu ngây ngô, trong lòng lại chua xót.
Sao có thể không lòng chứ, dù có lăn lộn thế nào, ta vẫn là con , dù có thô lỗ đến đâu, ta cũng có lòng cái đẹp.
Hắn chính là vẻ đẹp mà ta luôn hướng tới.
Ưu nhã thong dong, bụng đầy kinh luân, tài hoa hơn người, khí chất phi phàm.
Những thứ mà một kẻ vô dụng như ta không có, hắn đều có cả.
Một chàng thiếu niên tốt đẹp như , bảo ta sao không lòng cho ?
Đáng tiếc thay, hữu duyên vô phận.
Bạn thấy sao?