07:
"Nghe cả rồi chứ?"
Ứng Tử Hàn quỳ trên đất, gật đầu.
Lưu Đế thở dài: "Nha đầu này là đứa con mà trẫm chiều nhất, từ nhỏ đã nghịch ngợm, tâm địa lại không hề xấu."
"Con bé bề ngoài thì vui vẻ thôi, chứ thực ra lại rất cẩn trọng."
"Rất nhiều kẻ sau lưng nhạo, không ưa nó, miệng thì nó không sao, lần nào trốn đi khóc cũng là nó."
"Đều tại lão ca ca kia của trẫm, đầu óc hồ đồ mới nuôi nó thành ra như ."
"Tuy nó không có tài hoa hơn người như các tiểu thư khuê các, lại thừa hưởng bản lĩnh của cha nó, từ nhỏ đã có thiên phú võ học cực cao."
"Từng đỡ tên cho trẫm, từng chịu đao thay trẫm, nó , trẫm là người thật lòng thương nó, nên nó cũng thật lòng đối đãi với trẫm."
"Người khác tưởng trẫm phong nó quận chúa là nâng đỡ nó, họ đâu biết, nha đầu này một thân bản lĩnh, một lòng trung nghĩa, công chúa cũng xứng đáng."
"Nếu không phải lão cha ngốc nghếch của nó cứ khăng khăng đòi trẫm phải kín tiếng, thì trẫm đã cho cả thiên hạ biết nó tốt đẹp thế nào rồi."
Ứng Tử Hàn im lặng lắng nghe Lưu Đế , mày càng lúc càng nhíu chặt, nắm tay cũng siết lại, ánh mắt dần trở nên sáng suốt và kiên định.
"Thần không muốn từ hôn."
Hắn chỉ đúng một câu đó.
Lưu Đế hắn từ trên cao xuống: "Ngươi đã có người trong lòng, dù có thành hôn, cũng khó tránh khỏi sẽ lạnh nhạt với nó."
"Bảo bối của trẫm, không chịu sự lạnh nhạt."
Ứng Tử Hàn còn muốn gì đó, Lưu Đế đã phất tay ngăn lại: "Chuyện này trẫm sẽ cân nhắc kỹ, ngươi lui xuống đi."
"Ngươi tài hoa hơn người, chức Lễ bộ Thị lang vốn dĩ là của ngươi, không cần nghĩ nhiều, cứ lo tốt công việc đi!"
Ứng Tử Hàn im lặng một lát rồi dập đầu cáo lui.
Bạn thấy sao?