06:
"Hoàng đế bá bá, xin người hãy hạ chỉ, hủy hôn đi!"
Ta cố ý hề hề cầu xin Lưu Đế: "Ta không muốn gả cho Trạng nguyên lang nữa đâu, phế vật thì thích phế vật, giai nhân mới xứng với tài tử."
Lưu Đế từ ái xoa đầu ta: "Tiểu Như Ý nhà ta có chỗ nào là phế chứ? Chỉ riêng ba mươi ám vệ ở đây thôi cũng không đánh lại con."
Ta ngây người: "Hả, chỗ người giấu nhiều người như sao?"
Ta quanh một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng một ai.
Giấu kỹ thật đấy.
Ai cũng võ công ta cao, ta hoàn toàn không phát hiện ra ám vệ ở đây.
Lưu Đế nháy mắt: "Lừa ngươi thôi. Có đại nội cao thủ như ngươi ở đây, trẫm cần ám vệ gì?"
Khóe miệng ta giật giật, cạn lời với sự hài hước của ông, lại tiếp tục cầu xin: "Vậy ngài cứ đáp ứng ta đi mà."
Lưu Đế nheo mắt ta: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra?"
Chưa đợi ta trả lời, ông đã tò mò hỏi: "Chẳng lẽ là không đợi đến ngày thành hôn, lại đi họa cho người ta rồi?"
"Hắn giận rồi, hai người cãi nhau à?"
Ta vội vàng lắc đầu, xua tay, kể hết chuyện của hắn và Nguyệt Nha Nhi:
"Hoàng đế bá bá, ta đúng là hơi vô dụng, cũng hiểu, ơn tri ngộ, cảm thuở hàn vi, đó là thứ trân quý nhất."
"Ta không muốn người tốt như bỏ lỡ người mình , để rồi hối tiếc cả đời."
Ta nghiêm túc : "Hoàng đế bá bá, hắn tốt như , nên xứng với một người vợ hiền dịu, chứ không phải người như ta."
Ta đứng dậy quỳ xuống đất, cúi đầu : "Cầu Hoàng thượng khai ân, thu hồi mệnh lệnh đi ạ!"
Lưu Đế ta sâu thẳm, đột nhiên ánh mắt sắc bén, ra hiệu im lặng với người đang chậm rãi đi đến sau lưng ta, đồng thời bảo người đó trốn sau hòn giả sơn.
Từ trên đỉnh đầu ta vang lên giọng cao ngạo: "Trẫm hỏi ngươi, ngươi có thích hắn không?"
Mũi ta cay xè, không đáp lời ông, chỉ lặp đi lặp lại: "Bá bá, ta muốn từ hôn, tuyệt không hối hận."
Lưu Đế trầm giọng : "Như Ý, con đã cùng hắn có phu thê chi thực, nếu không gả cho hắn, sau này việc hôn sự của con sẽ càng khó khăn."
Ta tự giễu : "Không sao đâu, không lấy chồng thì sao? Con ở bên cạnh bá bá và cha mẹ cả đời cũng , dù sao người khác đều ghét bỏ con, chỉ có người thân là thật lòng thương con thôi."
Rồi ta lại thêm: "Đêm đó con đi nhầm phòng, say rượu bậy, là con không đúng, trạng nguyên lang vốn dĩ không muốn."
"Hắn có người trong lòng, vị nương kia rất tốt, con chỉ mong hắn vui vẻ cưới người mình ."
"Hoàng đế bá bá, xin người hãy giúp con lần này thôi, con cầu xin người!"
Ta liên tục dập đầu, Lưu Đế không nỡ, vội đỡ ta dậy, xoa xoa trán ta:
"Con bé ngốc này, sao lại thật thà như , dập đầu mạnh đến trầy cả da rồi."
Ta hề hề: "Hoàng đế bá bá, con coi như người đã đồng ý rồi nhé!"
Nói xong sợ người đổi ý, ta vội vàng hành lễ rồi quay người bỏ chạy.
Hoàn toàn không để ý đến người đang đứng sau hòn giả sơn.
Càng không hề biết, hắn cứ như lặng lẽ theo bóng lưng ta, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Bạn thấy sao?