2:
Mẹ ta nghe xong thì im lặng.
Người trìu mến vuốt ve đôi má phúng phính còn vương nét trẻ con của ta:
"Con à, mẹ đã sớm tìm cho con một mối phu quân rồi, cũng là một kẻ vô dụng, hai đứa đúng là trời sinh một cặp, sau này có thể cùng nhau nằm ườn hưởng lạc, ai ngờ..."
Mẹ đưa tay lau vệt nước mắt không hề có ở khóe mắt, thở dài một tiếng: "Đúng là số trời đã định!"
Cha ta thì không kìm mà khóc rống lên:
"Từ nay về sau, Như Ý không thể một kẻ vô dụng thuần túy nữa rồi, ta có lỗi với tổ tiên!"
Hốc mắt ta đỏ hoe, ta bị bầu không khí này cho cảm sâu sắc.
Hồi tưởng lại quá khứ, ta nhớ về năm mình vừa chào đời.
Cha ta suýt chút nữa đã bỏ mạng ở biên quan, cũng chỉ vì mẹ ta gửi thư báo tin sinh một con , nên ông mới từ cõi chết trở về.
Lúc đó cha ta đã ngộ ra.
Ông quyết định không để ta kế thừa sự ưu tú của mình, vì như quá mệt mỏi.
Tâm nguyện này đạt đến đỉnh điểm khi ông trở về thấy ta còn đang quấn tã.
Nhìn ta ngây ngô chảy cả nước miếng, tư tưởng của ông đã hoàn toàn lệch lạc.
Lệch lạc đến mức ông quyết định nuôi ta thành một kẻ vô dụng, để cả đời này ta không cần phải lo nghĩ gì ngoài ăn chơi hưởng lạc.
Và ông là ngay.
Trong khi những đứa trẻ khác nuôi dưỡng cẩn thận, tỉ mỉ, thì ta lại bị thả rông, nuôi thả, nuôi cho tàn phế.
Trong khi những đứa trẻ khác bị ép học ngày đêm, thì cha mẹ lại khuyến khích ta đi khắp nơi trêu mèo ghẹo chó, đánh nhau chí chóe.
Trong khi những đứa trẻ khác dần dần thành thạo cầm kỳ thi họa, thì cha mẹ lại dặn ta cứ chèo thuyền nghe hát, ngày ngày đi chơi lêu lổng.
Người ta đến tuổi, ngoan trăm nhà cầu.
Ta đến tuổi rồi, ác ai nấy trốn.
Haizz, nhiều chỉ thêm đau lòng.
Điều an ủi duy nhất là đệ nhất tài nữ kinh thành, đích nữ của thừa tướng Liệt Nghê, là thân chí cốt của ta.
Chỉ có nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ghét bỏ ta, cùng ta lớn lên, ta nghịch ngợm.
Rồi, chúng ta cùng nhau đến tuổi gả chồng, nàng là miếng bánh thơm trong mắt các thân vương phi, còn ta...
Lại là đối tượng để các thân vương phi nhận thân.
Các nàng đều quý ta, đến mức không muốn ta chịu khổ sở với mẹ chồng, nên tranh nhau nhận ta con nuôi.
Nếu ta không chịu, các nàng chắc chắn sẽ mất ăn mất ngủ.
Đấy, ta thích là thế đấy.
Bạn thấy sao?