09:
Kỳ săn bắn mùa xuân nhanh chóng đến.
Lưu Đế dẫn theo đoàn người hùng hậu đến bãi săn ở ngoại ô.
Hoàng tử, công chúa, hậu phi đều có mặt, văn võ bá quan và các phu nhân cũng tề tựu đông đủ.
"Năm nay ai giành vị trí đầu bảng, trẫm sẽ có thưởng!"
Lưu Đế hô vang khẩu hiệu, mọi người đồng thanh hưởng ứng.
Ông lại chuyển giọng: "Nghe Ứng thị lang văn võ song toàn, văn tài thì đã thấy ở triều đình rồi, hôm nay phải xem võ nghệ của ngươi thế nào."
Ứng Tử Hàn đã thay bộ đồ đen bó sát người, thêu hoa văn chìm, mái tóc dài như thác buộc bằng một dải lụa đỏ, tung bay trong gió, trông vô cùng oai phong lẫm liệt.
Hắn không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ, đáp lời: "Thần nhất định sẽ dốc hết sức mình, không phụ sự tin tưởng của bệ hạ."
Các công chúa đều đỏ mặt trộm hắn.
Bọn họ đều biết chuyện hôn sự của ta và Trạng nguyên đã tan thành mây khói, giờ đây ánh mắt hắn càng thêm phần không kiêng dè.
Từ nhỏ các nàng đã không ưa ta, trách ta giành mất sự sủng ái của Lưu Đế.
Giờ ánh mắt của các nàng xem, rõ ràng là vừa chế giễu vừa khinh bỉ.
Liệt Nghê khoác tay ta, không ngừng liếc xéo bọn họ.
Nàng đã Thụy Thân vương phi định hôn, sắp trở thành thế tử phi cao quý vô song rồi.
Thụy Thân vương là người đứng đầu trong tứ đại thân vương, thân phận tương lai của nàng cao ngất, đương nhiên chẳng sợ đám công chúa này.
Ta thì không để ý mấy chuyện đó, vẫn có kẻ không sợ chết đến sự:
"Ồ, xem ai đây này?"
"Ôi chao, chẳng phải là Như Ý quận chúa bị từ hôn sao?"
"Nếu là ta thì chui luôn vào hang rồi, xấu hổ chết đi ."
Ta mỉm bọn họ, xắn tay áo, giơ nắm lên: "Ta bị điếc tai, các ngươi lại đây ."
Bọn họ sợ hãi lùi lại mấy bước, miệng vẫn không buông tha: "Ngươi còn dám tay chân, đúng là thô tục hết chỗ , thảo nào chẳng ai thèm!"
Ta lè lưỡi trêu tức, vừa định đáp trả thì một giọng đầy khí thế vang lên:
"Ai Như Ý nhà ta không ai cần?"
Ta theo hướng giọng , người vừa lên tiếng chính là tiểu công tử Đại Lý tự khanh Phong Quyết.
Cũng chính là vị hôn phu phế vật mà mẹ ta đã định cho ta.
Ta và hắn coi như là thanh mai trúc mã, thường xuyên cùng nhau rối khắp nơi.
Thật ra trong mắt ta, hắn chẳng hề phế vật chút nào, chỉ là nuông chiều từ nhỏ, hơi lười biếng thôi.
Trong nhà đã có hai vị đích huynh gánh vác, hắn đương nhiên không cần quá cố gắng, hơn nữa so với ta thì hắn tốt hơn nhiều rồi.
Ít nhất thì hắn cũng biết chữ, năng toàn dùng thành ngữ bốn chữ.
Ví dụ như bây giờ, hắn ta mắng như tát nước vào mặt, điên cuồng công kích: "Ếch ngồi đáy giếng! Đồ mắt chuột! Ăn không ngồi rồi! Già cả xấu xí! Ta thấy các ngươi chỉ là đang ghen ăn tức ở thôi!"
Có người đứng ra bênh vực mình, lại còn là người của liên minh phế vật, sao mình có thể không cảm kích ?
Thua keo này ta bày keo khác!
Ta lập tức đứng chung chiến tuyến với Phong Quyết!
Liệt Nghê ngẫm nghĩ một chút, tuy có hơi không nguyện, vẫn đứng về phía chúng ta!
Ta cảm quá, đây đúng là hoạn nạn thấy chân mà!
Có bè như , còn mong gì hơn nữa?
[Dừng trans]
Tên truyện: 有没有那种女主主动,男主被动的甜文?
Bạn nào muốn đọc tiếp, có thể comment, donate ủng hộ, khích lệ nhóm có tinh thần hơn.
Bạn thấy sao?