Quán Ăn Bất Ổn – Chương 7

-23- 

Khi Liễu Xu Nghiên và Tạ Tu Trúc cùng ngồi đối diện tôi, tôi mới dần dần tỉnh táo lại. 

Liễu Xu Nghiên lấy lòng tôi, rất nịnh nọt. 

Biểu cảm của Tạ Tu Trúc phức tạp, môi hơi mím lại. 

Tôi biết ngay mà, dáng vẻ gặp gỡ như thể đã quen từ lâu của Quyển Quyển và Kiều Kiều sao có thể là lần đầu gặp mặt

"Vậy nên, Tạ Tu Trúc là họ năm ngoái vừa về nước của cậu?" 

"Bánh Xèo, thật, chuyện này từ đầu đến cuối chúng tớ chưa bao giờ bàn bạc với nhau. Hoàn toàn là tớ việc của tớ, ấy việc của ấy, không hề có chuyện đồng lõa đâu nhé!" 

"Rồi sao nữa?" 

"Rồi cậu còn nhớ lần đầu gặp Tạ Tu Trúc không? Khi đó tớ đang chuyện điện thoại với ấy, ờm, cậu vẫn nên hỏi ấy cho rõ thì hơn." 

Liễu Xu Nghiên quay đầu: "Tạ Tu Trúc, sao không gì?" 

Không ngờ Tạ Tu Trúc lại đột ngột đứng dậy, nắm tay tôi, để lại một câu: "Ra ngoài chuyện."

Gió trên cầu vượt sông rất lớn, cũng rất dễ chịu. 

Anh ấy dựa vào lan can cầu, tôi không chớp mắt. 

Một lúc lâu sau, mới lên tiếng: "Việc muốn theo đuổi em là do đề xuất. Lý do không với em và cũng không muốn để Liễu Xu Nghiên tham gia vào là không muốn mối liên kết giữa chúng ta xây dựng trên em ấy, việc theo đuổi em là chuyện của riêng tôi." 

Kết hợp với những lời giải thích điên cuồng của Liễu Xu Nghiên trong quán cà phê, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, có lẽ Tạ Tu Trúc đã thích tôi từ lâu rồi. 

Chỉ là hôm đó khi gặp lại tôi, ấy mới nhắc đến việc muốn theo đuổi tôi với Liễu Xu Nghiên. 

"Trước khi nhận ra bên cạnh em là Liễu Xu Nghiên, thường thấy hai người ăn uống ở con phố đó. Lúc đó đã nghĩ, trông bé này có vẻ ngoan ngoãn, sao lại ăn uống như ?" 

Sao ấy có thể lén tôi ăn uống chứ! 

"Vậy sau đó thì sao?" 

"Anh không nghĩ em sẽ tự mình đến xin WeChat của ." Tạ Tu Trúc mỉm : "Không biết có phải vì uống cà phê hay không, mà tối hôm đó lăn lộn mãi không ngủ ." 

Trong lòng tôi lâng lâng: "Vậy lần giúp em chuyển đồ thì sao? Có phải là ngẫu nhiên không?" 

"Đó là Liễu Xu Nghiên tự ý quyết định." Tạ Tu Trúc : "Lúc đó em đã đứng ở trước cửa khu chung cư rồi, em ấy mới gọi điện báo cho . Con bé này não gì hết, nếu có việc không đến , em đứng một mình ở cổng khu dân cư sẽ khó xử biết mức nào?" 

Tôi tán thành!!

Nhưng may mà Tạ Tu Trúc đến rất nhanh, giải quyết ngay huống khẩn cấp của tôi. 

Giờ đây biết ấy đã thích mình từ lâu, đương nhiên việc thổ lộ cảm phải đưa lên lịch trình rồi. 

Tôi cảm thấy hơi ngại ngùng, lại tự nhủ mình không nhút nhát. Vì tôi cúi mắt không dám Tạ Tu Trúc, lấy hết can đảm thốt ra một câu: "Vậy có từng nghĩ... Khi nào sẽ thổ lộ với em không?" 

Đôi mắt đen như đá obsidian của Tạ Tu Trúc lấp lánh, ấy nghiêng đầu tôi: "Bây giờ... Cũng không muộn chứ?"  

Tôi bị buộc phải đón nhận ánh mắt của Tạ Tu Trúc, lùi lại một bước, gió đêm cuốn những sợi tóc của ấy, thổi xộc vào lòng tôi. 

"Vâng..." Tôi đáp. 

"Vậy thì, thích em." 

"Ừm!" 

Anh tiến lại gần: "‘Ừm’ có nghĩa là gì?" 

Hơi ấm gần kề, tôi dùng nụ để che giấu sự xấu hổ: "Có nghĩa là… Rất thích ." 

 

-24-

Trên đường về nhà, tôi ngồi ở ghế sau xe của Tạ Tu Trúc, tiếp tục thẩm vấn Liễu Xu Nghiên. 

"Liễu Xu Nghiên, cậu đúng là! Bình thường cậu gọi một tiếng ‘cục cưng to bự’, mà gặp chuyện này lại không âm thầm cho tớ biết." 

"Bánh Xèo, tớ bị oan, đều là do Tạ Tu Trúc không cho tớ !" 

"Vậy sao khi tớ ấy rất đẹp trai, cậu không đưa WeChat của ấy cho tớ luôn đi?" 

"Trời ạ, lúc đó sao tớ biết ấy đã thích cậu lâu rồi, đưa WeChat lung tung thì ấy sẽ tớ á. Tớ cũng chỉ nhận điện thoại của ấy mới biết ấy muốn theo đuổi cậu." 

"Được rồi, không chuyện này nữa, dù sao giờ tớ cũng đã là chị dâu tương lai của cậu rồi. Nào, gọi một tiếng nghe thử?" 

"Sao tớ đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ..." 

Qua màn hình, tôi dường như có thể thấy biểu cảm khó xử của Liễu Xu Nghiên, vì càng thêm táo bạo: "Cậu không gọi hả? Không gọi tớ sẽ để họ cậu cậu đấy." 

“Lấy, oán, trả, ơn!”

"Nha đầu ngốc này khá cứng đầu, có phải muốn đi xem mắt không?"

Tôi vừa dứt lời, Liễu Xu Nghiên lập tức gửi cho tôi một đoạn ghi âm với giọng cực kỳ nghiến răng nghiến lợi, như thể muốn nghiền nát hai chữ "chị dâu".

Do tôi quên điều chỉnh chế độ phát âm thanh, nên giọng của Liễu Xu Nghiên vang vọng trong đêm hè tĩnh lặng, khiến cho Tạ Tu Trúc không khỏi bật .

Tôi sang mặt nghiêng của ấy, trong mắt như chứa đầy những vì sao.

Tạ Tu Trúc thật sự rất đẹp trai.

Tôi lười biếng úp mặt vào lưng , tay nhẹ nhàng ôm lấy eo .

Có cơ bụng! Quả nhiên là một cây trúc xuất sắc!

 

-25-

Sự việc cưỡng chế bạo lực của đội quản lý đô thị đã lan truyền trên mạng. Vì phố phường lập tức tiến hành chỉnh đốn, quy hoạch ra một khu phố ẩm thực thực sự, chỉ cần có giấy phép là có thể bày bán công khai.

Gia Gia đã khỏe lên nhiều, thỉnh thoảng tôi và Tạ Tu Trúc cũng đến thăm em ấy, ông Dương cũng tranh thủ thời gian rảnh để tiếp tục bán bánh nướng.

Bây giờ sau giờ , có thêm một chiếc xe đợi tôi dưới công ty.

Là của Tạ Tu Trúc, hay của Liễu Xu Nghiên?

Thật khó chọn.

Nhưng với tư cách là một bậc thầy "bưng nước", đương nhiên tôi sẽ lắc xắc để nghe theo số phận.

Tất nhiên, không phải ngày nào Nghiên Nghiên cũng cũng đến. Suy cho cùng Tạ Tu Trúc có thể đã kín đáo ép buộc dụ dỗ ấy, việc đón tôi tan này coi như là nghỉ hưu vinh quang rồi!

Cửa hàng hoa của Tạ Tu Trúc đã khai trương, tên cửa hàng là "Bất Tạ".

Bên cạnh có dòng chữ nhỏ: "Tặng một sự lãng mạn không bao giờ tàn phai".

Tầng hai cũng là quán cà phê của ấy.

Thỉnh thoảng tôi sẽ ghé qua ngồi một chút, rồi để Tạ Tu Trúc mang trà và nước cho tôi.

Sau đó, một ngày nọ, khi tôi đang uống cà phê, thì phát hiện một vật lạ trong cốc…

Ở đáy cốc là một chiếc nhẫn kim cương.

Tôi nheo mắt hỏi Tạ Tu Trúc: "Anh định cầu hôn em à?"

"Cầu hôn?" Anh ấy lắc đầu: "Nhẫn cầu hôn gì mà bé tí xíu thế này, đây là quà kỷ niệm sáu tháng chúng ta bên nhau."

Tôi biết gia đình Liễu Xu Nghiên luôn giàu có mà khiêm tốn, tôi cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, rồi ném một chiếc nhẫn kim cương lớn hơn vào mặt Tạ Tu Trúc tặng cho ấy!

Tôi đang tưởng tượng, thì mặt Tạ Tu Trúc đã tiến lại gần. Đến khi tôi nhận ra, một nụ hôn đã chính xác hạ xuống môi tôi.

Tôi lo lắng quanh: "Không ai thấy chứ? Anh không đánh lén như !"

Tạ Tu Trúc nhếch môi, đôi mắt cong lên quyến rũ.

May mà lúc này không có khách.

Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu sáng lên cây cối bên cửa sổ như một bức tranh. Khoảnh khắc này, thời gian thật yên bình.

Tôi nhào vào lòng Tạ Tu Trúc: "Nếu không có ai..."

"Vậy thì hôn thêm một cái nữa nhé!"

(Hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...