Gió đêm mùa hè rất dịu dàng, không lạnh cũng không nóng.
Tôi ngồi ở yên sau của ấy, ra đường phố nhộn nhịp xe cộ.
Khi xe chạy lên cầu vượt sông, những ánh đèn neon rực rỡ từ phía đối diện hiện ra trước mắt. Bên cầu, những người đi bộ lác đác dạo bước, thoải mái thư thả.
Suy nghĩ của tôi trôi xa theo gió, trong đầu bất chợt hiện lên gương mặt gần như không có khuyết điểm.
Dù là mắt một mí lại rất có thần, da dẻ cũng rất đẹp...
Quá là một vẻ đẹp sạch sẽ và gọn gàng.
Dù sao đi nữa, tay nghề tốt của ông cụ không thể bị chôn vùi đúng không?
Kể cả khi có một ngày những quán hàng nhỏ trên con phố này bị dẹp bỏ hoàn toàn, ông cụ cũng phải là người cuối cùng đứng vững!!
Nghiên Nghiên có lý, tôi quyết định…
"Tớ sẽ theo đuổi tên hung dữ kia!"
Liễu Xu Nghiên quay lại kêu lên: "Bánh Xèo! Cậu có chí khí ghê!"
Tôi thẳng vào mắt ấy, cảm giác bất an ngày càng mạnh mẽ.
"Vờ lờ, đường đi chứ má!"
"Ủa? Cái lùm mía…"
Cô ấy đột nhiên quay lại, đầu xe lắc lư, trong chốc lát mất kiểm soát.
Cuối cùng, chúng tôi cùng nhau ngã xuống đất.
-6-
May mắn là xung quanh không có ai, chúng tôi chỉ bị trầy xước ngoài da.
Tối hôm đó, Nghiên Nghiên còn gọi ship mang thuốc đến cho tôi để bôi.
Tôi thật sự cảm kích ấy.
Hai ngày qua, để tránh rắc rối, không có ai bán hàng trên con phố đó, đến nỗi chúng tôi không thể tìm thấy bánh nướng của ông lão, cũng như không thấy trai quản lý trật tự kia.
Nghiên Nghiên muốn tôi đến nhà người ta, ngày nào cũng bảo tôi đi trườn mặt ra đường để tìm ấy xin WeChat.
Tôi lẩm bẩm: "Xin rồi cũng chưa chắc người ta cho, mà biết đâu người ta có rồi thì sao?"
"Cậu cứ thể hiện sức hút của mình đi! Bánh Xèo cũng là một xinh đẹp mà, tớ cá chắc chắn ta sẽ cho cậu."
"Nói thì dễ lắm, nhỡ người ta có thì sao?"
"Tớ cũng cá ta độc thân!"
Lúc nào Liễu Xu Nghiên cũng không nghiêm túc, tôi không muốn cược với ấy.
Không ngờ chúng tôi vừa quay đi, đã phát hiện "Tào Tháo" đã xuất hiện ở đây từ lúc nào không biết.
Bây giờ quản lý đô thị đẹp trai đang ngồi trong quán cà phê không xa uống nước. Anh ấy mặc trang phục thoải mái, lộ ra một sườn mặt nghiêng đẹp đến hết nước chấm.
Liễu Xu Nghiên khẽ tặc lưỡi: "Tớ đã rồi, ra ngoài một mình, mua một cốc, chắc chắn không có ."
"Không thể khẳng định như , biết đâu ấy ở xa, hoặc không ra ngoài..."
"Chần chừ gì, xin WeChat không phải biết ngay sao?"
Tôi bỗng thấy hồi hộp, vội vàng nắm lấy quần của Liễu Xu Nghiên: "Cậu là người mai mối mà đúng không? Cậu đi xin cho tớ đi."
Cô ấy gạt tay tôi ra: "Không phải cậu đã dõng dạc sẽ theo đuổi ta sao? Cậu đi xin đi, dũng cảm tiến bước đầu tiên, để ta thấy vẻ đẹp của cậu đi!"
"Cậu!" Tôi nghẹn lại trong lòng: “Cậu không đáng tin!"
"Nhanh lên nhanh lên!"
Tôi hít sâu, giả vờ tự nhiên bước đi. Tôi vừa định nâng chân lên, không ngờ cái con nhóc Liễu Xu Nghiên này quá sốt sắng, lại đẩy tôi một cái.
Tôi loạng choạng bước về phía trước.
Quả nhiên, ấy bị thu hút ánh , nghiêng đầu tôi một cái.
-7-
Tôi đội quần thấy mẹ luôn.
Tôi quay lại , không thấy bóng dáng Liễu Xu Nghiên đâu.
Tôi tức giận mắng trong lòng, trên mặt vẫn bình thản, chỉ khẽ vén tóc.
"Chào , trùng hợp ghê, không biết có còn nhớ tôi không."
Anh ấy nhướn mày: "Cô là cái nhão nhoét hôm đó à?"
"Nhão… Nhoét?"
Anh ấy bóp giọng, phát ra một âm thanh khiến người khác phải kinh ngạc.
"Anh ưi..."
Cái đòe mòe, công khai tử hình luôn.
Dĩ nhiên, tôi cố , ai cũng nghe ra rất nhão.
Chỉ là tôi hơi lo lắng, không biết ấn tượng đầu tiên của ấy về tôi có tốt không.
"Ha ha, không ngờ cũng hài hước quá ha." Mặt tôi cứng lại, lập tức chuyển đề tài: "Hôm nay không đi à?"
"Tan ca rồi."
Tan ca mà còn đặc biệt đi uống cà phê, ấy thật là có thời gian rảnh rỗi.
Anh ấy nhàn rỗi như , đúng là không giống người có .
"À... " Tôi thẳng lưng: "Tôi thường thấy ở gần đây, hay là chúng ta kết WeChat nhé?"
Anh ấy không hai lời, mở mã QR đưa ra trước mặt tôi.
Có vẻ như ấy không ghét "nhão nhoét".
Tôi nhanh chóng quét mã, xác nhận thêm rồi vội vàng bỏ chạy.
Bấy giờ Liễu Xu Nghiên mới xuất hiện: "Thành công rồi chứ?"
Tôi phấn khởi gật đầu.
Cô ấy khoác tay lên vai tôi: “Đi, để chúc mừng bước đầu tiên thoát ế của cậu, chị mời cậu ăn một bữa lớn."
"Chưa có gì mà cậu đã ăn mừng rồi."
"Chà, có gì đâu, dù sao sau này cậu cưới cũng có thể mời lại, nhanh lên đi, tớ muốn ăn cỗ."
"Cậu bị điên à!" Tôi tức giận , cho ấy một cái: “Đánh chết cậu cái là tớ ăn cỗ ngay."
"Cậu đủ ác đấy."
-8-
Sau khi thêm thành công, đối phương nhanh chóng gửi ghi .
"Tạ Tu Trúc."
Tôi phản hồi ngay: "Bánh Xèo"
"Tên thật thú vị."
"À, vì mẹ tôi cũng thích ăn bánh."
Không khí như đông cứng lại, tôi vội vàng huých huých Liễu Xu Nghiên, cho ấy xem giao diện trò chuyện.
Liễu Xu Nghiên : "Cứ mạnh dạn mà hỏi 'Anh ơi, em có thể theo đuổi không?'."
Thôi nào, thẳng như thì xác suất bị từ chối rất cao đấy!
Tôi quyết định tự lực cánh sinh, nghĩ một chút rồi hỏi ấy về công việc.
Quả thật ấy có hứng thú, cũng nhiều hơn.
Thực ra cuối con phố đó là ngõ cụt, nếu cải tạo thì có thể biến thành phố ăn vặt. Nhưng hiện tại giấy tờ vẫn chưa bên trên phê duyệt, quầy hàng quá nhiều và lộn xộn ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị, chỉ có thể đuổi người đi.
Tôi lại nghĩ những người bán hàng ấy đều đã kinh nghiệm đầy mình, tự nhiên là đuổi cũng không hết.
Nghĩ một lúc, tôi vội hỏi: "Khi nào nghỉ?"
Đôi mắt của Liễu Xu Nghiên ngồi đối diện sáng lên: "Cậu định hẹn ta à? Tiến triển nhanh quá nhỉ?"
Tôi thu điện thoại lại: "Mắt cậu mọc ngược à, thế mà cũng thấy ."
Cô ấy "hê hê".
"Đừng nghĩ nhiều, tớ chỉ muốn đợi ấy nghỉ rồi đi ăn bánh của ông cụ thôi."
"..."
-9-
Sau khi sóng gió qua đi, các quầy hàng trên con phố đó lại lần lượt khôi phục.
Tôi tranh thủ lúc Tạ Tu Trúc nghỉ, vội vàng đến quầy bánh của ông Dương sau khi tan ca.
Hôm nay Nghiên Nghiên không rảnh, tôi đi một mình.
"Cô bé, lại đến rồi à!" Ông Dương nhiệt chào tôi.
Tôi chọn một chỗ ngồi phong thủy: "Ông ơi, hai cái bánh và một bát canh đậu phộng."
"Được rồi." Ông Dương thành thạo bánh: "Cô tóc dài đó của cháu không đến à?"
"Cậu ấy có việc, chắc chắn lần sau sẽ đến ạ."
"Ông múc cho bé nhiều canh hơn nhé."
"Cảm ơn ông ạ!"
Bánh và canh đã lên, tôi hài lòng bắt đầu ăn. Tôi sợ ăn một mình nhàm chán, còn cố mở một tập "Chân Hoàn Truyện" để giải trí.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ xa.
Tôi chăm xem phim, không để ý lắm, cúi đầu uống vài ngụm canh đậu phộng.
Khi ngẩng đầu lên, tôi chỉ thấy ông lão đạp xe ba bánh nhanh như gió, chỉ để lại một bóng lưng phong cách.
Tôi chợt cảm thấy không ổn, quanh, các quầy hàng lập tức biến mất hết, chỉ để lại bóng lưng phóng khoáng nhỏ xíu.
Còn tôi, chỉ có một chiếc bàn và một cái ghế, vẫn đứng vững giữa con phố vắng lặng.
Tại sao bọn họ lại thu dọn nhanh như chứ?!
Tại sao lúc này tôi lại giống như một con gấu Bắc Cực bất lực trôi dạt trên một tảng băng trôi thế nhỉ??
Còn ông cụ, ông để quên bàn rồi này uhuhu!
Quả nhiên, chiếc xe quen thuộc lại đậu bên đường, một người đàn ông vóc dáng cao gầy bước xuống…
Tạ Tu Trúc.
Bạn thấy sao?