Lạnh nhạt, chẳng phải cũng là một loại dao sao?
Tôi nuốt xuống vị đắng trong lòng, lẳng lặng bước lên tầng hai.
Căn phòng không có gì thay đổi, chỉ là phủ đầy một lớp bụi dày.
Mấy năm tôi không ở nhà, dường như chẳng ai dọn dẹp hay bước chân vào đây.
Tôi bước vào, ánh mắt chạm đến gấu bông nằm cạnh giường.
Chú gấu nằm đó, đơn độc và lẻ loi.
Một con mắt lỏng chỉ còn dính một đường chỉ, trễ nải xuống, quần áo thì rách tả tơi, trên thân còn dính một vệt chất lỏng màu nâu.
Tôi nhớ rất rõ, trước khi rời đi, tôi đã đắp chăn cẩn thận cho nó, quần áo của nó cũng sạch sẽ.
Nhưng bây giờ…
Bởi vì đó là món quà sinh nhật mà bố mẹ từng tặng tôi.
Khi ấy, họ chưa phát hiện ra sự khác biệt của tôi, vẫn thương tôi rất nhiều.
Vì , gấu bông này đối với tôi là một sự mong đợi.
Mong đợi về từ bố mẹ.
Nhưng bây giờ, tôi đã thực sự trở thành một người bình thường, tìm lại tất cả cảm đã mất.
Thế , những điều tôi từng mong muốn, giờ đây giống như gấu bông này – vỡ vụn, tả tơi, không còn cơ hội nào nữa.
Tình của bố mẹ, tôi cũng không còn muốn có nữa.
Nếu họ chỉ vì tôi mắc bệnh mà ngừng thương tôi, thì…
Liệu tôi có thực sự là con của họ?
Phải chăng mối quan hệ máu mủ giữa chúng tôi vốn dĩ rất hời hợt?
Tình , tôi không muốn nó có bất kỳ điều kiện đi kèm nào.
Hứa Vân Thư khi khỏe mạnh xứng đáng thương.
Nhưng Hứa Vân Thư khi mắc bệnh, chẳng lẽ lại không xứng đáng với sao?
Rõ ràng ấy rất đáng thương mà.
Tôi đưa tay lau khô giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Lần này, tôi không cần phải nếm thử cũng biết – nó đắng chát đến nhường nào.
Nhưng may mắn là, bây giờ tôi đã biết cách thương chính mình.
Vì , tôi nhẹ nhàng nhấc gấu bông, đặt nó bên cửa sổ – nơi có ánh nắng chiếu rọi.
Tôi nghĩ…
Chúng tôi có lẽ sẽ không gặp lại nữa.
Bước ra khỏi phòng, tôi chạm mặt Hứa Vân San ngay hành lang.
Cô ta liếc vào trong phòng tôi, nở một nụ nửa miệng:
“Chú gấu bông mà chị nâng niu như bảo bối, giờ không cần nữa sao?”
Đúng lúc đó, bố mẹ tôi vừa bước lên tầng.
Họ tôi, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như mọi khi.
Tôi gật đầu:
“Ừ, không cần nữa.”
Mọi thứ liên quan đến ngôi nhà này, tôi đều không cần nữa.
06
Nước mắt vẫn không kìm mà rơi xuống khi tôi bước ra khỏi biệt thự.
Không biết từ khi nào, Giang Du đã đứng chờ ở đó.
Thấy tôi, vội vàng bước đến.
Khi nhận ra tôi đang khóc, sững sờ, rồi giọng lộ rõ sự phấn khích không thể che giấu:
“A Thư, em biết buồn rồi sao?”
Anh nắm chặt lấy vai tôi, đôi mắt dán chặt vào gương mặt tôi như muốn xác nhận điều gì đó.
Tôi có thể nhận ra, nếu bây giờ tôi rằng mình đã hoàn toàn hồi phục, Giang Du chắc chắn sẽ rất vui mừng.
Bởi lẽ, lý do giỡn tôi chính là vì cho rằng tôi là một quái vật.
Nếu quái vật trở lại thành người bình thường, cảm ít ỏi dành cho tôi, có lẽ sẽ nhiều thêm một chút.
Có lẽ còn có thể tôi nhiều hơn, rất nhiều hơn.
Nhưng, hay không , từ khoảnh khắc tôi thấy phản bội bên Hứa Vân San, tôi đã quyết định buông bỏ.
Vì , tôi lắc đầu, bình tĩnh đưa tay lau khô nước mắt.
“Không phải, vừa nãy em vô va vào đâu đó, đau quá nên chảy nước mắt thôi.”
Đúng như tôi dự đoán, nghe tôi phủ nhận, ánh mắt của Giang Du ngay lập tức trở nên thất vọng.
Thế , nhanh chóng ôm chặt lấy tôi, giọng trầm thấp:
“Không sao, dù cả đời này em không thể cảm nhận cảm , cũng sẽ em cả đời.”
Tôi không phản ứng, chỉ ngước lên tán cây hoa hòe phủ đầy sắc trắng, bất giác nhớ về hình bóng cậu thiếu niên năm đó, luôn đứng trước mặt bảo vệ tôi.
Tôi nghĩ, lúc đó Giang Du chắc hẳn là có chút chân thành.
Nhưng sự chân thành ấy rồi cũng nhanh chóng thay đổi.
Một người như tôi, không biết là gì, cuối cùng cũng khiến ta mệt mỏi.
Vì , ta chọn cách đến bên người em trẻ trung rực rỡ của tôi, không tiếc việc tổn thương tôi.
Lồng ngực lại quặn đau từng cơn.
Về đến căn hộ, Giang Du liền vào bếp, muốn nấu cơm cho tôi.
“Em đi du học mấy năm nay, luôn nghĩ mình nên gì đó cho em. A Thư của chúng ta xinh đẹp thế này, đôi tay này là để cầm dao phẫu thuật, còn chuyện bếp núc cứ để lo.”
Anh mỉm , hôn nhẹ lên đầu ngón tay tôi.
Hình ảnh ta và Hứa Vân San quấn quýt bên nhau lại ập đến.
Tôi theo bóng đi vào bếp, nhanh chóng vào nhà vệ sinh, thoa đầy xà phòng và rửa sạch từng ngón tay.
Hóa ra, khi không còn sâu đậm nữa, trái tim sẽ tự kháng cự sự đụng chạm từ người ấy.
Thậm chí, còn cảm thấy ghê tởm.
Sau khi chuẩn bị xong một bàn ăn, Giang Du kéo tôi ngồi xuống.
Sau đó, lấy ra từ trong túi một chiếc hộp trang sức.
Trong hộp là một chiếc lắc tay rất đẹp.
Nhưng tôi vẫn nhận ra ngay.
Chiếc lắc tay này thực ra là quà tặng kèm khi mua mẫu dây chuyền của thương hiệu đó, chỉ là qua có vẻ đắt đỏ mà thôi.
“A Thư, chọn món quà này cho em, em thích chứ?”
Khi , Giang Du chăm quan sát biểu cảm của tôi, cố gắng tìm kiếm chút cảm nào đó rò rỉ.
Tôi hiểu.
Tôi luôn hiểu.
Dù không ra, thực chất rất hy vọng tôi có thể trở thành một người bình thường, biết thương và biết .
Vì , tôi cố ý giữ khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt trống rỗng, không chút cảm .
Rồi nhận lấy chiếc lắc tay trong tay .
Giọng tôi thờ ơ, có chút qua loa:
“Ừ, thích.”
Nghe xong, cụp mắt, có lẽ là thất vọng.
Thế , khi điện thoại vang lên, bức ảnh đầy gợi cảm thoáng lướt qua trước mắt tôi, khiến ngay lập tức phấn khích.
“A Thư, phải qua công ty một lát, em ngoan ngoãn ăn cơm trước nhé, không?”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đáp lời, sau đó tiễn ra cửa.
Lần thứ mấy rồi nhỉ?
Tôi dựa vào khung cửa, đếm từng ngón tay cẩn thận.
Lần thứ ba rồi.
Cơm, tôi không ăn một miếng nào.
Toàn bộ đổ vào thùng rác.
Sau đó, tôi cầm điện thoại về phòng, tính toán chênh lệch múi giờ, rồi chậm rãi gọi cho Cố Tri Dụ.
“Sư huynh—”
Vừa nghe thấy giọng tôi, Cố Tri Dụ bật lạnh:
“Con nhóc vô lương tâm, về nước lâu như , cuối cùng cũng nhớ ra gọi cho à?”
Tôi im lặng giây lát.
“Sư huynh, em biết mấy ngày trước bận chuẩn bị cho một hội nghị rất quan trọng. Dù em có gọi, cũng sẽ không nghe máy, đúng không?”
Lần này đến lượt ấy im lặng, sau đó bật :
“Anh tốn bao công sức chữa lành chứng thiếu hụt cảm cho em, còn chưa đòi em báo đáp, em lại bắt đầu chọc ghẹo rồi?”
“Không dám, chỉ là lần này… có lẽ em đã thực sự sai rồi.”
Nói xong, tôi ngừng lại một chút, rồi kể hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua cho Cố Tri Dụ nghe.
Cuối cùng, tôi :
“Bây giờ em không còn lý do để ở lại trong nước nữa, em muốn quay lại tiếp tục hoàn thành việc học. Nhưng trước khi đi, có thể em cần giúp một chuyện. Sư huynh, có thể quay về nước một chuyến không?”
07
Cố Tri Dụ là người rất hành . Sau khi đồng ý giúp tôi, ngay hôm sau đã đặt vé máy bay về nước.
Vừa hạ cánh, lập tức giục tôi ra sân bay đón.
Khi thấy tôi, giơ tay chỉ vào mình, hóm hỉnh:
“Đói đến sắp dính lưng vào bụng rồi. Sư muội à, là chủ nhà thì có phải nên mời một bữa không?”
Tôi gật đầu, tìm một nhà hàng đánh giá rất cao rồi đưa đi ăn.
Trên đường, Cố Tri Dụ không còn vẻ bông nữa. Anh chống tay lên cửa kính xe, nghiêng đầu tôi.
“A Thư, dạo này khóc không ít nhỉ?”
Tay tôi vô thức siết chặt vô lăng. Ánh mắt vẫn thẳng phía trước, bỗng dưng, khóe mắt có chút cay cay.
“Cũng không nhiều, mới hai lần thôi. Dù gì cũng là cảm nhiều năm, chẳng dễ dàng buông bỏ.”
Cố Tri Dụ im lặng khá lâu, sau đó đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Khoảng thời gian này, cho phép em buồn một chút. Nhưng khi ra nước ngoài rồi, nếu em còn rơi nước mắt vì mấy chuyện vớ vẩn này, sẽ mắng em thật đấy. Thầy rất coi trọng em, nếu em không biết trân trọng bản thân, sẽ đích thân đuổi em ra khỏi sư môn, biết chưa?”
Tôi gật đầu, không chút do dự đáp:
“Lần này, em đã rõ con đường phía trước của mình.”
Không vì bất kỳ ai, chỉ vì chính bản thân mình.
Vì …
Tuyệt đối không quay đầu.
08
Tôi không ngờ lại cờ gặp Giang Du và Hứa Vân San ở nhà hàng.
Khoảnh khắc thấy tôi, Giang Du khựng lại, toàn thân cứng đờ.
Anh vội vã bước lên, hốt hoảng giải thích:
“A Thư, em đừng nghĩ nhiều, chỉ là cờ gặp thôi. Anh…”
Nói đến nửa chừng, ánh mắt dừng lại trên người Cố Tri Dụ đang đứng bên cạnh tôi.
Cố Tri Dụ khẽ nhướng mày .
Sắc mặt Giang Du thoáng chốc trầm xuống. Anh nắm lấy tay tôi, giọng pha lẫn chút dò xét:
“A Thư, ta là ai?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Cố Tri Dụ đã giành lời trước:
“Sao , cậu đang ghen à?”
Nghe , Giang Du sững người.
Không đáp lại, chỉ im lặng đầy khó xử.
Cố Tri Dụ liếc tôi, ánh mắt giao nhau, tôi lập tức hiểu định gì.
Tôi thậm chí không kịp ngăn cản.
Chỉ thấy nở nụ rạng rỡ, đưa tay xoa đầu tôi ngay trước mặt Giang Du, tác đầy vẻ thân mật.
“Không giấu gì cậu, tôi là người theo đuổi A Thư. Từ nước ngoài theo ấy về tận trong nước.”
Trước sự khiêu khích rõ ràng này, sắc mặt Giang Du trở nên u ám, gần như nghiến răng nghiến lợi:
“Cậu không biết ấy có trai sao?”
Cố Tri Dụ vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên:
“Bạn trai thì sao? Trong nước một người, ngoài nước một người, cũng là chuyện bình thường mà. Cậu chẳng phải đang có mỹ nhân bên cạnh à? Dám cậu không có cùng suy nghĩ như tôi?”
Thoạt nghe như một câu bông , lại đâm trúng bí mật mà Giang Du giấu kín.
Sắc mặt ta càng lúc càng khó coi, ánh mắt lộ rõ sự cảnh cáo.
“Tôi cho cậu biết, Hứa Vân Thư là tôi. Nếu cậu còn ăn lung tung, tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Tôi sang Cố Tri Dụ, chỉ khẽ lắc đầu, rồi nghiêm túc thẳng vào Giang Du:
“Được rồi, đừng nữa. Tôi là sư huynh của A Thư, lần này về nước cũng là vì công việc, không có mấy suy nghĩ bẩn thỉu đó.”
Nói xong, quay sang tôi:
“A Thư, cậu ấy thích em đấy.”
Câu này thoạt nghe có chút khó hiểu.
Nhưng tôi hiểu đang ám chỉ điều gì.
Nhưng hiểu thì sao chứ?
Thích thì sao chứ?
Tình cảm đã bị hoen ố, tôi không cần.
Cố Tri Dụ thấy rõ sự kháng cự trong ánh mắt tôi, khóe môi khẽ nhếch lên.
Tôi biết vẫn đang thử thách tôi.
Bạn thấy sao?