Quá Khứ Sau Bức [...] – Chương 3

8

Sau này, Hoàng thượng cũng không sủng ái một người duy nhất nữa, bắt đầu mưa sương đều dính, sắp xếp trình tự từ Thục quý phi, Lệ phi, Dung phi, Tĩnh quý tần, cho đến Di tài nhân mới vào cung, không bỏ sót một ai. Mùng một và mười lăm, sẽ chiếu theo lệ cũ đến Vị Ương cung của Hoàng hậu.

Đến Trọng Hoa cung, hắn cũng không cùng ta chuyện về Minh phi tỷ tỷ nữa mà lại giống như phu thê bình thường ở chung.

Không biết là vì các phi tần đều đang tập trung lấy lòng Hoàng thượng, hay là vì quá đông, phạm vi quá rộng không dễ xuống tay nên rất nhanh Lệ phi đã có tin tức tốt, nàng mang thai hơn một tháng.

Lệ phi này là cháu của Thái hậu, biểu muội của Hoàng thượng. Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, dã đưa vào trong cung, sắc phong phi.

Lúc mới bắt đầu, mọi người trong cung đều cho rằng Hoàng thượng sẽ hết sức sủng ái. Nhưng Hoàng thượng đối với nàng chỉ xem như muội muội, lại có Thái hậu che chở, những năm này ở trong cung cũng sống an ổn.

Lần này có thai đã đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió, mọi người đều chằm chằm bụng của nàng, vì thế Thái hậu đặc biệt đưa tâm phúc bên cạnh mình tới Vĩnh Phúc cung để nàng sai khiến, sợ vị phi tần nào đó sai chủ ý, hạ thủ với nàng.

So với Thái hậu vui vẻ ra mặt thì phản ứng của Hoàng thượng bình thường hơn nhiều. Có lẽ là trải qua quá nhiều lần thất vọng, Hoàng thượng chỉ thường phái người đưa đồ qua, còn bản thân mình thì cực ít bước vào Vĩnh Phúc cung.

Từ sau khi Lệ phi có thai, thứ tự thị tẩm tự nhiên bị gác lại.

Hoàng thượng đến Trọng Hoa cung nhiều lần, đối với ta cũng ngày càng tri kỷ.

Thời gian trôi qua, Ôn gia thúc giục ta sinh con, ta cũng không phản kháng đối với việc thị tẩm.

Cũng không biết có phải do tâm hay không, không quá ba tháng ta cũng có thai.

Mới nghe chuyện này, Hoàng thượng thật cao hứng, còn đặc biệt hạ chỉ triệu mẫu thân ta từ biên quan trở về.

Mẫu thân thường xuyên vào cung thăm ta, còn có thể ở trong Trọng Hoa cung món pho mát hấp đường mà ta và Thanh Âm thích ăn. Thấy ta ỷ vào việc có thai mà tranh giành bánh ngọt, còn Thanh Âm tranh không lại ta chỉ có thể ở bên cạnh giả bộ tủi thân, mẫu thân : “Hay là Thanh Âm theo ta xuất cung đi, Ôn Ngôn mỗi ngày nhắc tới chuyện nương tử của nó khi nào mới có thể qua cửa. Về nhà rồi, mỗi ngày ta sẽ cho con ăn, để cho Thính Lam hâm mộ.]

Thanh Âm xấu hổ đồng ý, mẫu thân bảo ta sau khi ta sinh con sẽ cầu xin Hoàng thượng cho Thanh Âm xuất cung, ca ca đợi thêm nữa sẽ thành góa vợ.

Ta còn vui bảo mẫu thân cho thêm hai phong bì đỏ, nếu không sẽ không cho con dâu tương lai của bà xuất cung.

Mẫu thân giả bộ muốn đánh ta: “Được, không phải chỉ là phong bì đỏ sao, đến lúc đó để huynh trưởng của con cho con thêm mấy cái.”

9

Ta ra những bông hoa mai đỏ rực ngoài cửa sổ, phản chiếu màu của tuyết. Những bông hoa có màu sắc rất đẹp và có hương thơm dễ chịu. Đó thực sự là một bức tranh đẹp. Mai đỏ này là sau khi ta mang thai Hoàng thượng sai người cấy ghép từ Ỷ Mai Viên, hôm nay là lần đầu tiên nở hoa. Nhất định phải lưu cảnh này lại, cho hài nhi của ta xem. Chỉ là sau khi ta có thai, Thạch ma ma không cho ta chạm bút mực, mà Thanh Âm vẽ vô cùng tốt.

Cho đến bữa tối, ta vẫn chưa thấy Thanh Âm, đang lúc ta chuẩn bị cho người đi gọi, Bội Tâm mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới: “Nương nương, đã xảy ra chuyện, Thanh Âm nương bị Quan Thư cung giữ lại.”

Chờ ta chạy tới thì Thanh Âm đang cuộn mình ở trong tuyết, người đầy vết roi, trong miệng mớ: “Ca ca, ca ca...”

Ta đưa Thanh Âm về Trọng Hoa cung, cung nhân Quan Sư cung còn Thanh Âm trộm trâm cài của Thục quý phi, phải chờ Thục quý phi trở về xử lý, ta đây là phạm thượng.

Ta có sợ nàng ta không?

Trong Trọng Hoa cung sớm đã có thái y chờ, ta người ra vào thiên điện, trong lòng lo lắng vạn phần, ngoại trừ trách cứ ta lại bất lực.

Cho đến rạng sáng hôm sau, Thanh Âm vẫn chưa tỉnh lại, thái y chỉ cần không phát sốt cao sẽ an toàn. Ta vốn tưởng rằng sẽ không có việc gì, vừa ăn trưa xong Thanh Âm đã bắt đầu sốt cao.

Ta vội cho người đi truyền thái y, người trở về lại bẩm báo rằng tất cả thái y đều ở Vĩnh Phúc cung, hơn nữa còn có người mưu long thai đang tra cho rõ, Hoàng thượng đã hạ lệnh bất cứ ai cũng không ra vào.

Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến Vĩnh Phúc cung cầu xin.

Ta đến rồi vẫn chưa đi vào, Hoàng thượng chỉ bảo thái giám bên người đưa ta trở về, còn thái y ta cầu xin vẫn chưa phái ra.

Ta chỉ có thể quỳ gối trong tuyết, hy vọng Hoàng thượng một thái y vì ta đang mang thai.

Nhưng chờ cũng là Hoàng thượng răn dạy, bảo ta không nên sai chủ ý.

Người trong Trọng Hoa cung tới bẩm báo với ta: “Nương nương, Thanh Âm nương không rồi.”

Lúc ta trở về còn chưa tiến vào thiên điện đã nghe thấy một tiếng kêu to: “Ca ca”, sau đó người bên trong đều đang kêu: “Thanh Âm nương, Thanh Âm nương”.

Lúc ta đi vào chỉ thấy Thanh Âm nằm trong lòng Thạch ma ma, đã không còn hơi thở.

Ta không thể tin .

Sự việc lần này khiến ta bị thai, trải qua một đêm cuối cùng sinh hạ một hoàng tử.

Nhưng ta quá mệt mỏi, chỉ có thể ngủ thật say.

Ta đột nhiên không muốn tỉnh lại, ta đã đánh mất Thanh Âm, Thanh Nghiễn ca ca ta đã mất Thanh Âm, ta muốn đi tìm nàng, nếu không nàng sẽ độc.

Lúc ta mê man, bên tai luôn có tiếng khóc của hài tử, còn có lời của mẫu thân, muốn ta vì hài tử, vì Thanh Âm mà sống sót.

Ta trong lúc hoảng hốt thấy hài tử của ta ở trước mắt ta, nhăn nhúm nho nhỏ, nếu là không có ta che chở, trong hoàng cung ăn thịt người này sao có thể sống sót. Còn có thù của Thanh Âm, tuyệt đối không thể cứ như quên đi, đối với chuyện này, ta muốn bọn họ nợ m..áu trả bằng m..áu.

Cứ như , vào ngày thứ ba, ta thức dậy. Mẫu thân còn ở bên cạnh lau nước mắt, lúc này ý chỉ của hoàng thượng tới, phong ta Hi phi, thưởng một đống đồ vật, còn ban thưởng quyền cai quản lục cung.

Đối với Thục quý phi cũng chỉ là trừng nhẹ, cấm túc ba tháng, bổng lộc một năm.

Thật tốt, Thanh Âm của ta một mạng cũng chỉ đối lấy sự trừng này. Không sao, ta tự .

Nếu đã hủy an ổn của ta, cũng đừng an ổn nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...