Quá Giới Hạn – Chương 7

7

 

Tôi bước đến, ngồi xuống bên cạnh ấy. 

 

Anh ấy vừa chuyện với cấp dưới, vừa nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa, như đang nghịch món đồ chơi.

 

Tôi ngẩn người ấy, không hiểu ý ấy là gì.

 

“Tỉnh rồi à?”

 

“Ừ.”

 

Ánh mắt tôi lướt qua cổ và xương quai xanh của ấy, tâm trí trở nên mơ hồ.

 

Nhận ra ánh mắt của tôi, ấy khẽ hắng giọng: “Nhìn đẹp không?”

 

“Đẹp.”

 

Anh ấy tự , ánh mắt sáng rực: “Vậy tiếp đi.”

 

Mặt tôi đỏ bừng, định chạy trốn. Anh ấy nhướn mày, cúi người, áp sát vào tai tôi, giọng trầm thấp:

 

“Sao thế, sợ ăn em à?”

 

Tim tôi đập loạn, cố giữ bình tĩnh:

 

“Không phải, em sợ không kiềm chế thôi.”

 

“Thật sao?”

 

Ánh mắt lóe lên sự khác thường, hứng thú quan sát tôi.

 

Nhớ lại vẻ mặt của Giang Yến khi tôi nhàm chán như con cá khô, tôi đột nhiên quyết định liều lĩnh một lần.

 

Tôi kéo cà vạt ấy, vòng tay qua cổ Thẩm Hoài Chu, trượt vào lòng ấy. 

 

Thân thể ấy rõ ràng cứng lại, tôi bắt đầu cởi nút áo sơ mi của .

 

Anh ấy nhanh chóng giữ lấy tay tôi: “Đừng nghịch.”

 

“Anh là hôn phu của em, em muốn nghịch thế nào thì nghịch.”

 

Tôi không hài lòng, ngẩng đầu, cắn vào yết hầu của

 

Anh kìm nén rên lên một tiếng, ngắt lời cấp dưới:

 

“Được rồi, hôm nay họp đến đây thôi.”

 

Gập máy tính lại, xoay người, đè tôi xuống sofa. Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, Thẩm Hoài Chu tôi đăm đăm:

 

“Em vừa , là hôn phu của em.”

 

“Muốn nghịch thế nào thì nghịch? Rất tốt, Duệ Duệ, lát nữa phải nghịch đấy.”

 

Tôi muốn gì đó, còn chưa kịp mở miệng, đã bị ấy hôn chặn lại.

 

—--

 

Miệng của Thẩm Hoài Chu tràn ngập hương vị chanh bạc hà mát lạnh, tôi không kiềm chế mà nếm thử một chút. 

 

Chính tác này đã hoàn toàn châm ngòi cho ấy, xé rách chiếc váy ngủ trên người tôi.

 

Lần đầu tiên của chúng tôi là trên sofa, không kịp vào phòng ngủ.

 

Sau cơn mưa giông bão tố, cả hai chúng tôi đều đã ướt đẫm. 

 

Anh thở hổn hển chống tay xuống tôi, mồ hôi đọng lại thành giọt chảy xuống bên môi tôi.

 

Tôi như ma xui quỷ khiến mà liếm một chút. 

 

Người đàn ông vốn đã bình tĩnh, ánh mắt lại đầy lửa nóng, má tôi bừng đỏ.

 

“Đừng.”

 

Tim tôi đập như trống, giơ tay muốn đẩy ra, không còn chút sức lực nào.

 

Anh nắm lấy tay tôi, nghịch ngợm:

 

“Duệ Duệ, rõ ràng em đang mời gọi mà.”

 

“Đừng, đây là trên sofa.”

 

Thẩm Hoài Chu liền bế thốc tôi lên:

 

“Không muốn thì vào phòng, có vẻ như trên sofa vừa nãy em không hài lòng.”

 

Tôi nên trả lời thế nào đây, hài lòng hay không hài lòng?

 

Anh bế tôi đứng dậy, trên chiếc sofa màu kem nhạt, có một vệt nước loang lổ, nổi bật và rõ ràng.

 

Thẩm Hoài Chu theo ánh mắt của tôi, bật thành tiếng. 

 

Tôi lập tức xấu hổ không chịu nổi, vùi đầu vào vai , che mắt lại:

 

“Không .”

 

“Được rồi, không .”

 

Anh khẽ nhẫn nhịn, bế tôi thẳng vào phòng ngủ.

 

Đặt tôi lên giường, xoa xoa tóc tôi, nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi tôi: “Còn muốn không?”

 

Tôi bị hôn đến mất hết lý trí, chút tỉnh táo còn lại với tôi, lúc này đây, muốn hay không muốn, kết quả cũng như nhau, chi bằng thành thật một chút.

 

“Đừng vội.”

 

Anh không nhanh không chậm, hôn thật dịu dàng say đắm.

 

“Duệ Duệ, đi.”

 

Tôi nhỏ giọng thì thầm: “Yêu .”

 

"Anh là ai?"

 

"Thẩm Hoài Chu."

 

Mơ màng tôi bổ sung thêm một câu: "Em Thẩm Hoài Chu."

 

Cuối cùng ấy hài lòng: "Duệ Nhi, tới đây."

 

Sự trống rỗng lập tức lấp đầy, toàn thân tôi bị bao phủ bởi sự nóng bỏng, cảm giác như một chim bay lên tận mây trời.

 

Trong cơn mơ hồ, hơi thở ấm áp của ấy luôn vây quanh tai tôi, Thẩm Hoài Chu gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, giọng trầm ấm vang lên. 

 

Anh tôi, dù biết rằng lời đàn ông trên giường không thể tin hoàn toàn, tôi vẫn rất vui.

 

Không biết bao lâu trôi qua, tôi chỉ cảm thấy kiệt sức, không muốn cử , bèn nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...