5
Đối với những lời của Giang Yến, lòng tôi đã không còn gợn sóng.
Tình cảm tôi dành cho ta, đã bị bào mòn trong vô số lần tổn thương.
Sự nghi ngờ, giận dữ, tất cả của ta, tôi đều không quan tâm. Với tôi, giờ ta chỉ là người xa lạ.
“Chẳng phải đã chờ thêm hai năm nữa...”
Giang Yến đi theo, định đưa tay kéo tôi, Thẩm Hoài Chu vòng tay qua vai tôi, kéo tôi ra sau lưng ấy, lạnh lùng ngắt lời:
“Anh là cái thá gì chứ?”
Khí thế của ấy khiến tất cả mọi người xung quanh đều bị chấn . Giang Yến mở miệng, không lời nào.
“Đám cưới của tôi và Duệ Duệ sẽ tổ chức vào ngày 1 tháng 10, tại khách sạn Đế Hào, thành phố Bân Hải. Hoan nghênh mọi người đến dự.”
Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, tôi nghe thấy tiếng kinh ngạc bên ngoài:
“Thẩm Hoài Chu?! Cuối cùng cũng nhớ ra rồi!”
“Chính là Thẩm Hoài Chu của Bân Hải! Bảo sao thấy quen!”
—---
Trong thang máy chỉ còn hai người chúng tôi, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp thở của nhau.
“Anh quen biết các học của em trước đây à?”
Vừa rồi nghe học , trong lòng tôi cũng có chút nghi hoặc.
“Không quen, bây giờ nhờ em mà quen thêm vài người.”
“Vừa nãy, cảm ơn đã giúp em giải vây.”
Anh nghiêng đầu, cúi mắt tôi:
“Duệ Duệ, em là vợ chưa cưới của . Giữa chúng ta, không cần phải cảm ơn.”
Nhớ lại cuộc xung đột với Giang Yến, tâm trạng tôi vẫn có chút u ám. Ban đầu tôi nghĩ chia tay trong êm đẹp, cuối cùng lại thành một mớ bòng bong, không khỏi thở dài.
Tay của Thẩm Hoài Chu vẫn luôn ôm lấy eo tôi, nghe tôi thở dài, càng siết chặt tay hơn, như thể ôm tôi vào lòng.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gần nhau như , tôi căng thẳng đến mức đứng thẳng người. Anh cúi đầu, cố ý hít nhẹ lên người tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi:
“Duệ Duệ, hôm nay em uống rượu gì ?”
Tôi không rành về rượu lắm, nghĩ một chút rồi đáp: “Rượu vang đỏ?”
“Ngon không?”
Giọng dường như càng gần hơn, gần như là thì thầm bên tai tôi.
“Duệ Duệ, cũng muốn thử.”
Cuối câu, giọng như trầm xuống, tiếng nhỏ nhẹ như một chiếc lông vũ khẽ cào vào trái tim tôi.
“Hả?”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chưa kịp phản ứng thì môi đã áp xuống. Hơi ấm quyện vào nhau, mềm mại và sâu lắng, hương rượu thoang thoảng quanh mũi. Tôi như mê muội, không phản kháng. Anh giữ chặt sau gáy tôi, đẩy tôi dựa vào tường, nụ hôn càng trở nên sâu hơn.
Đến khi cửa thang máy mở ra, mới buông tôi ra, nắm tay tôi bước ra khỏi thang máy.
“Duệ Duệ, cẩn thận dưới chân.”
Người ta hôn có thể dịu cơn đau, giờ xem ra cũng không sai.
Tôi vẫn còn chìm trong nụ hôn vừa rồi, chưa lấy lại tinh thần, đã quên sạch những bực bội với Giang Yến trước đó, suýt chút nữa còn bước hụt, nhanh chóng ôm lấy tôi.
“Duệ Duệ, sao lại ngẩn ngơ nghĩ gì ?”
Tôi tất nhiên không thể thật, liền đổi chủ đề:
“Hôm nay đến Nam Thành có việc à?”
Công ty của Thẩm Hoài Chu ở thành phố Bân Hải, còn Nam Thành là nơi trường đại học của chúng tôi tọa lạc, hai nơi cách nhau hàng ngàn cây số, lại là người cuồng công việc.
Mãi đến sáng nay tôi mới biết cũng đến Nam Thành, vì chúng tôi mới gặp nhau.
Anh gật đầu: “Xem như có chút công vụ, để đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
“Anh cứ đi lo công việc của đi. Em có thể tự mình về khách sạn trước. Nếu có thời gian, chúng ta có thể ở lại đây vài ngày. Nam Thành có mấy chỗ rất thú vị, đợi xong việc, em dẫn đi chơi.”
Tôi vẫn còn choáng váng, nghĩ về nụ hôn vừa rồi, mặt đỏ bừng như lửa đốt, muốn một mình bình tĩnh lại.
“Duệ Duệ.”
Anh đột nhiên gọi nhẹ tên tôi, giọng ấm áp.
Tim tôi khẽ rung lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt .
“Nhưng muốn ở bên em.”
Anh vừa , lòng tôi liền mềm nhũn.
Bạn thấy sao?