2
Đúng , trong mắt tôi, chúng ta đã chia tay rồi.
Ba tháng trước, tôi thấy một bài đăng của trên mạng:
"Chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm rồi, tôi nhớ hôm đó về nhà rất muộn, ấy ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, thấy tôi về mới dậy. Tóc ấy bù xù, vừa ngáp vừa dụi mắt đã nấu canh giải rượu cho tôi, trông thật là chán. Ngay cả canh giải rượu mà ấy nấu tôi cũng không muốn ăn. Tôi đột nhiên nhận ra, tôi không còn ấy nữa. Cô ấy từng là nữ thần của tôi, là người tôi đã tốn hai năm trời theo đuổi hết mình mới có . Vậy mà chỉ vài năm, nữ thần đã tự biến mình thành một người phụ nữ bình thường không màng đến ngoại hình. Nhưng chúng tôi đã bên nhau bảy năm rồi, chúng tôi là học, mọi mặt đều có liên quan, chia tay không dễ, thật tuyệt vọng."
Bài đăng đó đăng từ một năm trước, hóa ra, đã chán tôi từ hơn một năm trước rồi.
Tất nhiên, tôi không phải là không nhận ra.
Hơn một năm nay, tính thay đổi, không còn kiên nhẫn với tôi nữa.
Ban đầu tôi nghĩ là do áp lực công việc.
Sau đó phát hiện, và một thực tập sinh mới ở công ty rất thân thiết, thoải mái dẫn ấy đi gặp bè.
Thậm chí có lần tại một bữa tiệc, tôi gặp họ, thờ ơ giải thích:
"Cô bé trong công ty, không hiểu sự đời, cái gì cũng tò mò, dẫn ấy ra ngoài gặp gỡ cho biết."
Tôi không cãi nhau ầm ĩ với , cũng không truy cứu đến cùng, chỉ khẽ gật đầu: "Được."
Cô bé cũng không tỏ ra e dè, khoác tay Giang Yến không buông, nở nụ ngọt ngào, đầy thách thức:
"Chị là chị Thời Duệ đúng không? Em nghe Yến nhắc đến chị rồi."
Cô ấy tràn đầy sức sống, ra Giang Yến rất cưng chiều ấy.
Tôi lén thu thập thông tin về đó, ấy tên là Lâm Tư Tư, hai mươi mốt tuổi, nhan sắc rạng rỡ, tính cách phóng khoáng.
Bạn bè , ấy về ngoại hình, tính cách, gia thế, học vấn đều không thể sánh với tôi.
"Điều duy nhất hơn , chính là khí chất thanh xuân tràn ngập mà thôi.’
Tôi sắp hai mươi tám tuổi rồi, thanh xuân không còn nữa.
Nhận ra điều này, tôi thấy suy sụp, trong lòng đau nhói, tương lai với Giang Yến không biết sẽ đi về đâu.
Cho đến khi thấy bài đăng, tôi mới hiểu rằng vấn đề không nằm ở thực tập sinh đó, thứ ta thích là cảm giác mới mẻ, không có ấy thì cũng sẽ có người khác.
Một lần, khi ta vô cớ nổi giận với tôi, tôi đề nghị chia tay.
Anh ta nghĩ tôi đang trò, không giữ lại mà còn bảo tôi mau cút đi.
Dù đã quyết tâm chia tay, khi ta hét vào mặt tôi bảo tôi cút đi, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.
Anh tôi, mặt đầy vẻ chán ghét.
Tôi khóc và chạy ra ngoài, sau đó khi quay lại lấy đồ, tôi nghe thấy ta chuyện với .
Bạn khuyên ta nên dỗ dành tôi, dù gì cũng đã nhau nhiều năm, ta thản nhiên :
“Nếu ấy thật sự tự bỏ đi thì càng tốt, tôi cũng có thể công khai hẹn hò với Tư Tư.”
“Tôi vẫn nhớ, Thời Duệ là người cậu theo đuổi suốt hai năm mới có , giờ lại dễ dàng từ bỏ như sao?”
“Chẳng lẽ phải thờ phụng à? Tôi đã không còn ấy từ lâu rồi.”
“Cậu không thấy mình là một gã tồi sao?”
Bạn thấy sao?