11
Lúc mới vào cấp ba, tôi luôn nghe thấy ba chữ Thẩm Hoài Chu, khi đó tôi không để ý.
Mãi đến khi gặp ấy, tôi mới hiểu tất cả những từ ngữ miêu tả ấy đều quá nhạt nhòa.
Nhờ mối quan hệ với Phương Tình, tôi đã gặp vài lần, sau đó còn việc chung trong hội học sinh một thời gian.
Thích một người, đôi khi chỉ cần một giây, một cử chỉ, một ánh mắt, đã có thể khiến người ta ghi nhớ mãi.
Tình cảm của tôi dành cho Thẩm Hoài Chu, chính là như .
Khoảng thời gian có liên hệ với ấy, tôi cẩn thận che giấu cảm của mình, ngay cả với Phương Tình, tôi cũng chưa từng ra.
Sau đó ấy tốt nghiệp, đỗ vào ngôi trường danh giá nhất, tôi chỉ biết âm thầm chúc phúc cho , thỉnh thoảng qua lời Phương Tình, lén lút nghe ngóng hình của .
Từ trung học lên đại học, có không ít người theo đuổi tôi, vì người đầu tiên tôi lại quá xuất sắc, nên những người sau đó đều không lọt vào mắt tôi.
Khi học năm hai đại học, tôi biết tin ấy sắp ra nước ngoài, lúc đó tôi mới nhận ra chúng tôi không có khả năng tiến xa hơn, đành chôn chặt vào trong tim và chấp nhận lời tỏ của Giang Yến.
“Thẩm Hoài Chu, ấy chưa bao giờ là người thay thế ai cả. Nếu về quen biết lâu, tôi đã biết ấy từ năm lớp 10, ấy luôn là người đặc biệt duy nhất trong lòng tôi. Tôi quen ấy còn trước cả khi quen nữa.”
“Anh ấy chưa từng có scandal nào, chứng tỏ ấy biết giữ mình. Còn về việc ấy có bình thường hay không, không cần lo, tôi biết rõ.”
Gương mặt Giang Yến lập tức tái nhợt, ánh mắt u ám, hơi hé miệng không ra lời nào.
Thẩm Hoài Chu vuốt nhẹ tóc tôi, cúi đầu hôn lên trán:
“Duệ Duệ, em bảo vệ như , thật sự rất vui.”
Sau lưng vang lên tiếng thủy tinh vỡ, Giang Yến đã bóp nát ly rượu, máu trên tay chảy ròng ròng.
“Thời Duệ, bị thương rồi.”
“Bị thương thì nên đi bệnh viện.”
“Em đi cùng .”
Anh tôi đầy van xin.
“Anh bị thương ở tay, đâu phải không đi lại , điều duy nhất tôi có thể là giúp gọi cấp cứu 120.”
Khóe miệng khẽ co giật, nặn ra một nụ khổ:
“Em thật sự không còn nữa.”
“Chỉ cần em quay lại, chúng ta có thể kết hôn ngay lập tức, Thời Duệ, cho thêm một cơ hội.”
“Em từng em không thích tiếp quá nhiều với những khác, sau này sẽ thay đổi.”
“Tại sao?”
“Tại sao em lại đối xử với như ?!”
Anh từng cú vào tường, không cảm thấy đau đớn, Từ Kiên khuyên nhủ cũng vô ích.
Tôi lạnh lùng, chỉ im lặng.
Thực ra, cho đến bây giờ, vẫn không biết mình đã sai ở đâu.
Anh nghĩ tôi không biết chuyện với Lâm Tư Tư, vì ngay cả khi bắt gặp họ bên nhau, tôi cũng chưa từng chất vấn.
Không hỏi không có nghĩa là không để ý, chỉ là trái tim đã nguội lạnh mà thôi.
Thực tế, Lâm Tư Tư đã thêm WeChat của tôi từ lâu, và từng đắc ý khoe khoang với tôi về sự thiên vị của Giang Yến dành cho ta.
Nhưng, tôi không có ý định với điều đó.
Cũng không định kể rằng tôi đã thấy bài đăng của .
Mọi thứ đều không cần thiết nữa, vốn dĩ đã có vô số cơ hội để quay đầu hoặc cứu vãn, không , chỉ âm thầm vui mừng vì tôi không phát hiện ra.
Giờ đây, Giang Yến cuối cùng đã hoảng sợ, đã quá muộn.
Bạn thấy sao?