10
“Thời Duệ!”
Tôi không ngờ lại gặp Giang Yến ở Bân Hải.
Vừa bước ra từ nhà vệ sinh đi dọc hành lang, nghe thấy gọi tôi, nhau tám năm, tôi rất quen thuộc với giọng của .
Ngước mắt , đang dựa vào tường, cầm ly rượu, nheo mắt tôi, trông có vẻ như cố ý đứng đây đợi tôi.
“Anh gì ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây? Hành lang này bao hết rồi à?”
“Không phải ý đó, ý tôi là về hội nghị tiến đầu tư này.”
“Cô có thể đến, sao tôi lại không thể?”
Anh trông như đang say, tôi không muốn dây dưa với , quay người bước đi, liền theo sau:
“Cô thật sự đang ở bên gã đàn ông đó đúng không?”
Tôi chỉnh lại:
“Anh ấy không phải ‘gã đàn ông đó’, ấy là vị hôn phu của tôi.”
“Vị hôn phu? Cô thật muốn lấy chồng đến thế sao?”
Tiếng của thu hút sự ý của Từ Kiên, ta thấy tôi thì bất đắc dĩ nhún vai:
“Chị dâu, Yến ca đến đây là để gặp chị, ấy biết mình trước đây không ra gì, muốn xin lỗi chị, chị thương xót ấy đi, dạo này ấy ăn không ngon ngủ không yên.”
“Duệ Duệ?”
Thẩm Hoài Chu đứng ở đầu hành lang bên kia về phía tôi, vừa thấy ấy, Giang Yến bỗng trở nên kích , đôi mắt đỏ ngầu tôi:
“Thời Duệ, mấy ngày nay đã suy nghĩ rất nhiều, em hãy rõ với ta rằng hai người không hợp nhau, chúng ta lại từ đầu.”
“Không thể , tôi và ấy thực sự rất hợp nhau.”
Tôi lắc đầu, đi về phía Thẩm Hoài Chu.
“Thời Duệ, đứng lại!”
“Yến ca, đừng kích , hung dữ thế sẽ chị dâu sợ đấy.”
Từ Kiên khuyên nhủ.
“Thời Duệ, thua rồi, em muốn kết hôn, chúng ta sẽ kết hôn năm nay.”
“Đừng ở bên ta nữa, hai người mới quen nhau mấy ngày chứ gì, em là người có học thức cao, sao lại đi xem mắt chứ? Quá lạc hậu rồi!”
“Anh biết em còn có trong lòng, chẳng phải chỉ đang ép nhượng bộ sao?”
Tôi thở dài:
“Tôi đã chia tay, thì không còn đường quay lại.”
“Tôi không tin, tại sao em vẫn nhận điện thoại của tôi, không xóa số liên lạc? Không phải đợi tôi quay lại sao?”
Tôi luôn điềm tĩnh, chưa bao giờ giận dỗi vô cớ.
Thời gian đầu, khi phát hiện Giang Yến ngoại , tôi rất đau khổ và mơ hồ, ngay cả , tôi cũng không ầm lên.
Tôi chợt thấy thất vọng, đã nhau tám năm, Giang Yến, ấy thật sự không hiểu gì về tôi. Có lẽ người ấy ban đầu, chỉ là vẻ ngoài thanh xuân của tôi mà thôi.
“Anh nhầm rồi, tôi chỉ lười xóa thôi.”
Buông bỏ rồi, tất cả những gì liên quan đến ta đều không còn cần bận tâm.
“Nếu muốn tôi xóa, cũng .”
Chỉ là việc nhỏ.
—----
Tôi đi về phía Thẩm Hoài Chu, chìa tay ra, tôi tự nhiên đặt tay mình vào tay .
“Tại sao em thay đổi nhanh ? Tám năm cảm, em lại trở nên lạnh lùng như ? Tôi chia tay, em quay đầu liền tìm ngay người khác?”
Giang Yến vẫn không thể chấp nhận việc tôi có hôn phu.
Thẩm Hoài Chu cất giọng ngắt lời :
“Đủ rồi, chia tay lẽ nào còn phải để tang ba năm cho ?”
“Haha, chúng ta đã nhau tám năm, tám năm đấy, không phải tám tháng, sẽ không hiểu thứ cảm này đâu. À tôi quên mất, hai người mới quen nhau bao lâu chứ. Dù có ở bên nhau, cũng chỉ là người thay thế tôi thôi.”
Giang Yến mỉa, Thẩm Hoài Chu không chịu thua:
“Thì sao chứ, tám năm mà vẫn phải van xin quay lại? Xin lỗi, người cưới ấy là tôi.”
Giang Yến bị Thẩm Hoài Chu cho cứng họng, liền quay sang tôi:
“Thời Duệ, em hiểu ta bao nhiêu? Quyết định kết hôn nhanh như , có phải quá vội vàng không?”
“Em nghĩ ta có địa vị như , tại sao lại chịu lấy một người mới gặp vài lần qua xem mắt? Tôi nghe ta trước đây chưa từng có , chắc chắn có vấn đề gì đó nên mới kết hôn với em để che giấu.”
Tôi thở dài:
“Giang Yến, đã sai rồi.”
Bạn thấy sao?