Văn án
Tham gia buổi họp lớp cùng với Giang Yến, chúng tôi bị hỏi khi nào thì kết hôn.
"Chưa nghĩ ra."
"Ngày 11."
Cả hai chúng tôi đồng thời lên tiếng. Anh đột ngột ngẩng đầu, tôi với ánh mắt đầy khó hiểu và chất vấn.
Phớt lờ ánh mắt của , tôi quay sang nghiêm túc giải thích với các học: "Tôi kết hôn vào ngày 11, hoan nghênh mọi người tham gia."
Tôi biết muốn hỏi gì. Yêu nhau tám năm, chưa từng bàn với tôi về chuyện kết hôn.
"Chẳng phải đã sẽ hoãn chuyện kết hôn sao? Em ép cưới như có ý nghĩa gì không?"
Anh kéo tôi vào một góc, gương mặt đầy giận dữ.
Tôi gỡ những ngón tay đang kẹp chặt cổ tay mình ra:
"Anh hoãn việc của , tôi kết hôn của tôi."
Anh đã sớm chán ngán tôi, tìm trẻ, tự cho là giấu rất giỏi.
May mắn thay, người tôi muốn kết hôn cũng không phải là .
1
Sau Tết, các học đại học tổ chức họp lớp. Trong số các học, nhiều người đã kết hôn, thậm chí có vài người dẫn cả gia đình đi cùng.
Nghe tôi và Giang Yến vẫn chưa kết hôn, lớp trưởng Tiêu Khâm có chút không hài lòng, gặng hỏi khi nào thì có thể uống rượu mừng của chúng tôi.
"Chưa nghĩ ra."
"Ngày 11 đi."
Chúng tôi gần như đồng thanh trả lời. Giang Yến nghiêng đầu, hơi nhíu mày, sắc mặt không vui, ánh mắt tôi đầy nghi ngờ và chất vấn.
Tôi tất nhiên biết muốn hỏi gì, vì chúng tôi chưa bao giờ bàn về chuyện kết hôn.
Thực ra, hai năm trước tôi cũng đã nhắc đến, lúc đó đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, không muốn phân tâm, muốn đợi sự nghiệp ổn định rồi mới cưới tôi.
Sau đó, tôi không nhắc đến nữa, cũng thoải mái lựa chọn quên đi.
Câu trả lời hoàn toàn khác nhau của chúng tôi khiến mọi người có mặt đều không hiểu ra sao, tất cả nhau đầy khó hiểu.
"Có vẻ như hai người chưa bàn bạc xong nhỉ? Giang Yến, cậu là đàn ông, phải chủ lên chứ."
Tiêu Khâm hòa giải, tôi trực tiếp phớt lờ ánh mắt của Giang Yến, quay đầu Tiêu Khâm và các học, nghiêm túc giải thích:
"Tôi sẽ kết hôn vào ngày 11, hoan nghênh mọi người tham gia!"
Tiêu Khâm ngẩn người một lúc, ánh mắt dừng lại trên người tôi và Giang Yến một lúc, vẫn lên tiếng chúc mừng tôi, rồi giỡn Giang Yến:
"Giang Yến, cậu thật nhỏ mọn, kết hôn ngày 11 mà còn giấu?"
"Đúng đấy, A Yến, cậu thật không phải, không lẽ không hoan nghênh bọn tôi?"
Mấy học nam cũng trêu , Giang Yến gượng chịu đựng.
Tôi ngồi thẳng người, khóe mắt thoáng thấy liên tục quay đầu tôi, dường như muốn hỏi điều gì đó.
Tôi biết đầy nghi vấn, tôi không muốn giải thích với , cũng không cần thiết.
Trong bữa tiệc, các học đều vây quanh tôi và Giang Yến, mọi người hồi tưởng quá khứ, về chuyện thời đại học của chúng tôi.
"Tôi còn nhớ trong buổi chào đón tân sinh viên ở đại học, Thời Duệ mặc một chiếc váy đỏ, trông như một đóa hồng nở rộ, vừa bước lên sân khấu, tất cả nam sinh bên cạnh tôi đều chằm chằm."
"Vẫn là Giang Yến dũng cảm hơn, lúc đó liền muốn theo đuổi ấy, nhất định phải cưới ấy về nhà."
"Khi Giang Yến theo đuổi Thời Duệ, mấy người trong ký túc xá chúng tôi đều góp sức!"
"Cuối cùng, sau bao năm, hai người cũng sắp thành chính quả, thật vui mừng cho các ."
Các cùng phòng đại học của Giang Yến khi nhắc về quá khứ vẫn rất phấn khích.
Chỉ có Giang Yến là mãi không tập trung, vài lần muốn rồi lại thôi.
—----
Sau ba vòng rượu, lúc không ai để ý, kéo tôi ra khỏi phòng bao, áp sát tôi vào tường:
"Chẳng phải đã sẽ hoãn chuyện kết hôn sao? Em ép cưới như có ý nghĩa gì không?"
Giang Yến gương mặt đầy giận dữ, tay nắm chặt cổ tay tôi như muốn bẻ gãy nó.
"Anh hoãn việc của , tôi kết hôn của tôi."
"Hừ."
Anh khẩy, khuôn mặt đầy mỉa mai: "Anh không muốn kết hôn, dù dùng cách gì cũng không thể ép buộc ."
Tôi chịu đau, cố gắng gỡ những ngón tay đang siết chặt cổ tay tôi ra: "Giang Yến, buông tôi ra!"
"Buông em? Được thôi, bây giờ em đi giải thích với các , chuyện kết hôn vào ngày 11 chỉ là thôi."
"Anh hiểu lầm rồi, tôi kết hôn, không liên quan đến ."
Anh ngẩn người, tôi nhân cơ hội rút tay về.
"Dùng kế hoãn binh? Đừng để đến lúc đó không xuống , sẽ không phối hợp với em đâu!"
"Vậy thì không cần lo."
Tôi xoa cổ tay đỏ ửng bị nắm chặt, quay người rời đi.
"Em là ý gì? Em phát điên gì ? Muốn chia tay thì thẳng ra!"
Anh từ phía sau kéo tay tôi lại, đôi mắt đầy tức giận.
Tôi dừng lại, quay đầu : "Chúng ta, chẳng phải đã chia tay từ lâu rồi sao?"
Bạn thấy sao?