Quà Cưới Đắt Giá [...] – Chương 4

16

Buổi phát sóng đã thu hút hơn một triệu người xem, tất cả đều nghe rõ lời bà Trần vừa .

Một số người tốt bụng đã thay tôi báo cảnh sát. Không lâu sau, cảnh sát đến và đưa tất cả chúng tôi về đồn.

Chuyện này chẳng cần điều tra gì thêm, vì bà Trần đã tự thừa nhận ảnh là ảnh ghép, còn đòi tôi 5 triệu tiền chia tay.

Với các tội danh cộng dồn, bà Trần và ông Trần gần như chắc chắn sẽ cùng đoàn tụ với Trần Kiến Ba trong tù.

Khi nghe bố mẹ vì bênh vực mình mà đăng ảnh của tôi lên mạng, rồi lại bị tôi phản đòn, Trần Kiến Ba tức đến ngất ngay trong tù.

Ông bà Trần cũng bị giam. Trần Kiến Ba cầu gặp họ.

Hai ông bà nghĩ rằng Trần Kiến Ba sẽ thương xót vì họ đã liều mình cứu ta, không ngờ Trần Kiến Ba gặp họ xong thì lập tức bảo bán nhà để bồi thường tiền.

“Bố mẹ, hai người cũng ngồi tù rồi, nhà ở quê có giữ lại cũng chẳng để gì, cứ bán đi bồi thường cho con.”

“Con không muốn ngồi tù đâu!”

Ông bà Trần tức đến trợn trừng mắt, “Bán nhà rồi chúng ta ra tù thì ở đâu? Chúng ta ra ngoài sống bằng gì?”

Trần Kiến Ba cũng nổi giận, “Ai bảo hai người không chịu nghĩ cho kỹ? Đúng là không có đầu óc, cái loại ảnh đó mà cũng dám đăng!”

“Chỉ có là có đầu óc! Suốt ngày lên mạng tìm xe, chẳng biết xe nào có camera hành trình, mà còn lớn tiếng dạy đời chúng tôi!”

Cả ba cứ thế đấu khẩu, cãi qua cãi lại không dứt, đến mức lính gác tức giận phải tách riêng họ ra để ba người ngồi mà tỉnh táo lại.

17

Cuối cùng, không biết Trần Kiến Ba đã thuyết phục bố mẹ ta bằng cách nào, họ vẫn bán ngôi nhà ở quê để gom tiền cho Trần Kiến Ba.

Sau khi có tiền, việc đầu tiên Trần Kiến Ba là liên lạc với tôi, bảo tôi đưa số tiền đó cho em trai, đồng thời hỏi xem liệu có thể viết một tờ đơn bãi nại không.

Nói thật, tôi chắc chắn không muốn tha thứ cho Trần Kiến Ba. Mỗi việc ta đều khiến tôi cảm thấy kinh tởm.

Nhưng chiếc xe đó không phải của tôi, quyền quyết định cũng không nằm ở tôi. Thế nên tôi chuyển tiền cho em trai, rồi hỏi cậu ấy có muốn viết đơn bãi nại hay không.

Tôi nghĩ em trai sẽ không viết, không ngờ cậu ấy đã đồng ý, còn rõ rằng sau khi nhận lại tiền, cậu sẽ không truy cứu nữa.

Thế là chẳng bao lâu sau, Trần Kiến Ba thả ra.

Tôi tò mò hỏi em trai, “Sao em lại đồng ý viết đơn bãi nại? Em không giận ta xe của mình à?”

Em trai gật đầu, “Đúng là em không ưa gì ta, khi chị rơi vào giai đoạn khó khăn nhất, chính ta đã ở bên chị, viên, chăm sóc chị, cho chị dũng khí để đạt thành tựu như bây giờ.”

“Chị à, đó là món nợ em phải trả cho ta. Bây giờ em trả xong rồi, sau này nếu ta còn chuyện với em, em nhất định sẽ không tha thứ.”

18

Sau khi thả, Trần Kiến Ba sống không hề dễ dàng.

Lúc ta bị bắt giam, công ty đã sa thải ta. Từ đó, ta không còn công việc ổn định.

Vì có tiền án hoại tài sản, nhiều công ty không nhận ta, nên để kiếm sống qua ngày, ta chỉ còn cách các công việc lao ngắn hạn, trả công theo ngày.

Anh ta từng tìm cách liên lạc với tôi, thay mặt bố mẹ mình xin lỗi, tôi đã chặn số từ lâu, nên chẳng thấy bất kỳ tin nhắn nào từ ta.

Tôi đã kiện bố mẹ Trần Kiến Ba. Vì các chứng cứ đầy đủ, tôi chẳng tốn mấy công sức cũng thắng kiện.

Kết quả là cả ông bà Trần đều bị kết án 1 năm 8 tháng tù giam.

Khi rời khỏi tòa án, tôi trông thấy Trần Kiến Ba đứng lởn vởn ở cửa.

Khi ta ngẩng đầu tôi, tôi theo phản xạ lùi lại, sợ ta bị dồn vào bước đường cùng mà điều nguy hiểm.

Nhưng ta chỉ tiến lại phía tôi với đôi mắt đỏ hoe.

Đến khi đứng trước mặt tôi, mắt ta đã đỏ rực, nước mắt lăn dài.

Anh ta quỳ xuống, ôm lấy chân tôi, bật khóc nức nở.

“Hy Hy, sai rồi, thật sự biết sai rồi, xin em tha thứ cho , không? Tất cả đều là lỗi của .”

“Anh không nên bắt em mua xe cho , không nên gọi em là đồ rách nát, không nên bắt em dẫn mẹ đi mua hết thứ này đến thứ khác.”

“Anh thật lòng em mà, em có thể nể chúng ta bên nhau năm năm mà tha thứ cho không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, không?”

“Giờ chẳng còn gì nữa. Công việc mất, nhà không còn, bố mẹ thì vào tù. Anh chỉ còn em thôi, chỉ còn em thôi!”

Anh ta khóc thảm thiết, người ngoài vào còn tưởng tôi đã ta ghê gớm lắm.

“Trần Kiến Ba, đứng lên đi, đứng lên đã.” Tôi vừa vừa kéo ta dậy.

Mặt ta đầy nước mắt và nước mũi, trông vô cùng nhếch nhác.

Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, đưa khăn giấy cho ta tự lau mặt mũi, rồi dẫn ta đến một nhà hàng.

Chuyện giữa tôi và Trần Kiến Ba phải rõ một lần cho xong, nếu không tôi sợ ta sẽ mãi quấn lấy tôi không buông.

19

Trần Kiến Ba ăn như thể đã đói ngấu nhiều ngày, món nào mang lên cũng nhồm nhoàm ăn hết sạch, hết món này đến món khác, khiến tôi ngạc nhiên.

Chờ ta ăn no uống đủ, tôi mới chậm rãi mở miệng.

“Trần Kiến Ba, chúng ta đã xong từ lâu rồi. Từ lúc lén đâm thủng chiếc bao cao su, muốn tôi mang thai trước khi cưới, mọi thứ đã chấm dứt.”

Ban đầu tôi chỉ muốn thử phản ứng của ta, không ngờ ta cúi đầu, im lặng.

Tôi biết mình đoán đúng rồi.

“Trần Kiến Ba, trước đây tôi thật sự rất thích . Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng thích tôi. Anh chỉ thấy tiềm năng của tôi, nên mới cho tôi sự dũng cảm, khích lệ tôi, vì nghĩ rằng nếu tôi thành công, sẽ có một giàu có.”

“Và vì đã viên tôi trong giai đoạn khó khăn, nên chắc chắn tôi sẽ đối xử rất tốt với , sẽ hiếu thảo với bố mẹ .”

“Còn nếu tôi thất bại, chỉ cần tìm cơ hội chia tay là xong.”

“Bề ngoài trông có vẻ đã bỏ ra công sức, thật ra chẳng gì cả. Bạn khởi nghiệp, là trai thì nên viên ấy, chứ không phải ngược lại.”

“Không phải , tôi thật sự em mà.” Trần Kiến Ba cố gắng phản bác.

“Nếu thật sự tôi, thì đã không kéo dài chuyện sáu triệu sáu sính lễ mãi không chịu đưa. Nếu thật sự tôi, đã không lén đâm thủng chiếc bao cao su khiến tôi bất ngờ mang thai. Nếu thật sự tôi, đã không ném thẳng thái độ xấu trước mặt em trai tôi. Nếu thật sự tôi, đã không dùng những chuyện tôi đau lòng nhất để tổn thương tôi khi cãi nhau đòi chia tay.”

Mặt Trần Kiến Ba đỏ bừng, cúi đầu không .

Một lúc lâu sau, mới thốt ra lời xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Anh… …”

Tôi lấy từ trong túi ra mười triệu, đặt lên bàn.

“Trần Kiến Ba, tôi đã trả hết những gì nợ rồi. Số tiền này cầm lấy để giải quyết tạm thời, nghĩ lại cho kỹ đi.”

Nói xong, tôi trả tiền rồi rời đi.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ gặp lại Trần Kiến Ba nữa, cũng không nghe thêm bất kỳ tin tức nào về ta.

20

Sau này khi chuyện với thân về Trần Kiến Ba, ấy nghe tôi cuối cùng tôi còn đưa ta mười triệu thì tức đến mức đập vào trán tôi.

“Cậu đúng là có tiền không có chỗ tiêu mà! Hạng người này, cậu đưa tiền cho ta gì?”

Tôi chỉ nhạt, “Không phải là ‘não ’ hay ‘thánh nữ’ gì đâu. Chẳng qua tôi sợ Trần Kiến Ba bị dồn đến đường cùng, thật sự hủy cuộc đời tôi.”

“Tôi có cha mẹ thương tôi, có em trai, quý tôi, có công ty, thu nhập cũng tốt. Cuộc sống của tôi đang rất tốt, tại sao phải liều chết với một người như Trần Kiến Ba? Hà tất phải thế?”

Khi một người sống hạnh phúc chịu nhường bước, tôi rất hiểu điều đó.

Nhà cũ của Trần Kiến Ba đã bán, bố mẹ ta ngồi tù, bản thân ta không có tiền tiết kiệm, không có việc . Một khi ta bốc đồng muốn tôi rồi tự sát, ta không cần gì cả. Nhưng còn tôi? Tôi không muốn chết.

Hai ngày sau, trong một chuyến du lịch, tôi cờ thấy Trần Kiến Ba và vợ ta tay trong tay đi ngang qua.

Trần Kiến Ba xách đồ, còn vợ ta bế con, cả hai vừa đi vừa .

Khi đi ngang qua tôi, Trần Kiến Ba bỗng dừng lại, ngoái đầu tôi một cái, và mỉm rạng rỡ.

[Toàn văn hoàn.]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...