6
Vì công việc nên tôi và Trần Kiến Ba không ở chung.
Chỉ thỉnh thoảng, ấy về đây qua đêm, vì đồ đạc của Trần Kiến Ba ở chỗ tôi cũng không nhiều.
Tôi dọn dẹp sơ qua những thứ của ấy, đóng gói lại rồi gọi dịch vụ chuyển phát nội thành mang đến chỗ của ta.
Tôi kể chuyện chia tay cho bố mẹ nghe, họ vốn dĩ cũng không ưa Trần Kiến Ba, nên khi nghe tin tôi chia tay cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Chỉ có thân của tôi là vui mừng khôn xiết khi biết tôi đã cắt đứt với ta.
Cô ấy phấn khích tối nay nhất định phải đi bar nhảy nhót để ăn mừng.
“Cuối cùng cậu cũng thoát kiếp Vương Bảo Xuyến rồi, tôi mừng phát khóc luôn.”
“Cậu không biết đâu, tôi ghét cay ghét đắng Trần Kiến Ba và cả bố mẹ của ta nữa.”
“Rõ ràng bản thân không có bản lĩnh gì, thế mà lại ỷ vào việc có giỏi giang rồi coi thường hết người này đến người khác. Còn mẹ ta, lần trước đến chơi thấy túi của cậu thì đòi, thấy đồ dưỡng da của cậu thì lấy.”
“Tôi không hiểu nổi Trần Kiến Ba đã cho cậu uống thứ thuốc mê gì mà khiến cậu vì ta mà cứng đầu như thế.”
Quả thực, Trần Kiến Ba đã khiến tôi chìm đắm không ít.
Hồi đó khởi nghiệp, tôi hoàn toàn trắng tay, chẳng có gì cả, chỉ có đam mê mãnh liệt.
Bố mẹ không hiểu, bè cũng chẳng thông cảm, ai cũng khuyên tôi rằng điều kiện thị trường không thuận lợi, chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Mọi người đều con không cần phải mạnh mẽ như , nếu không tìm việc thì thôi, tìm một người đàn ông để lấy là xong.
Nhưng tôi lại không chấp nhận điều đó, tôi nhất định phải dựa vào năng lực của bản thân để nên điều gì đó, để bịt miệng họ lại.
Vì , lúc đó ngoại trừ em trai ủng hộ, cho tôi một khoản tiền khởi nghiệp, thì chỉ còn lại Trần Kiến Ba.
Anh ấy gần như ngày nào cũng đến viên tôi, mang đồ ăn ngon cho tôi, khích lệ rằng tôi nhất định sẽ thành công.
“Thêm hoa trên gấm thì dễ, tặng than sưởi ấm trong tuyết mới khó.”
Chính vì sự khích lệ và hỗ trợ của Trần Kiến Ba mà tôi mới đi đến ngày hôm nay.
7
Cô thân dẫn tôi đi ăn lẩu, móng, xem phim rồi lại chạy đến khu trò chơi điện tử quậy một tiếng đồng hồ.
Hai chúng tôi cuối cùng cũng lê bước mệt mỏi về nhà.
Vừa tới cửa, tôi đã thấy Trần Kiến Ba ngồi đó.
Anh ta thấy tôi, có chút lúng túng đứng dậy, “Tinh Tinh, … sai rồi, em tha lỗi cho không?”
“Chẳng qua chỉ nhất thời bực bội nên mới ra mấy lời không nên . Anh hứa sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa.”
“Chúng ta nhau lâu như thế, em thật sự nỡ bỏ sao?”
“Thế này đi, sẽ tăng sính lễ lên tám mươi tám triệu, em tha lỗi cho nhé.” Trần Kiến Ba tiến tới nắm lấy tay tôi.
Tôi lại bộc phát “não ”, nghe những lời này của ta, tôi mềm lòng ngay lập tức.
Tôi nghĩ có lẽ do ta quen sống thiếu thốn từ nhỏ, nên khi thấy tôi mua xe cho em trai mới phản ứng mạnh như . Anh ta chẳng qua là xót tiền của tôi, xót tôi kiếm tiền không dễ dàng.
Đúng lúc tôi định mở miệng tha thứ cho Trần Kiến Ba thì thân nhắn tin đến.
Tin nhắn đầu tiên: “Mình về nhà rồi.”
Tin nhắn thứ hai: “Nếu cậu bỗng hóa thân thành Vương Bảo Xuyến mà tha thứ cho tên đàn ông tồi đó, thì mình sẽ nghỉ chơi với cậu.”
Đúng là thân, lúc nào cũng đoán trước ý nghĩ của tôi.
Thấy tin nhắn của ấy, tôi lập tức tỉnh táo trở lại, dứt khoát rút tay ra khỏi tay Trần Kiến Ba.
“Chúng ta đã chia tay rồi, đừng dây dưa nữa.”
Trần Kiến Ba bị tôi hất tay ra, trong giây lát có vẻ bất ngờ, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt tội nghiệp.
“Tinh Tinh, thật sự biết sai rồi. Anh thề sau này sẽ không bao giờ hỏi em về chuyện tiêu tiền nữa, dù em có mua nhà cho em trai, cũng không cản.”
“Anh thật sự không thể thiếu em .”
8
“Rốt cuộc không thể thiếu Hy Hy hay không thể thiếu tiền của ấy?”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy thân mặt lạnh bước đến.
Cô ấy đứng chắn giữa tôi và Trần Kiến Ba, “Hy Hy đã chia tay với rồi, biết điều thì mau biến đi!”
Trần Kiến Ba định gì đó, khi thấy mắt tôi đã đỏ hoe, ta gật gật đầu, “Hy Hy, về trước, em hãy nghĩ lại về cảm của chúng ta, thực sự dễ dàng buông bỏ như thế sao?”
Sau khi Trần Kiến Ba rời đi, thân quay lại ôm chầm lấy tôi, “Tôi biết mà, não của cậu chắc chắn sẽ muốn tha thứ cho ta. Thấy cậu không trả lời tin nhắn, tôi lo quá liền chạy qua ngay.”
“Hy Hy, tôi hiểu, cậu không nỡ bỏ không phải là con người này, mà là những gì ta đã cho cậu trong lúc khó khăn nhất. Cậu không buông chính là khoảng thời gian ta từng đồng hành và viên cậu.”
“Nhưng Hy Hy, chúng ta phải về phía trước, không thể mãi sống trong những hồi ức ấy. Anh ta giờ đã không còn là ta trước đây, mà cậu cũng không còn là cậu của ngày trước.”
“Trần Kiến Ba bây giờ chỉ muốn tiền của cậu mà thôi.”
9
Để ngăn cản tôi bị “não ” mà tha thứ cho Trần Kiến Ba, thân dọn đến nhà tôi ở tạm, ngày nào cũng “canh chừng” tôi.
Trần Kiến Ba đương nhiên không chịu từ bỏ, ngày nào cũng đến đón tôi tan , lần nào cũng cầm một bó hướng dương trên tay.
Anh ta biết tôi thích hoa hướng dương, bởi hồi mới khởi nghiệp, tôi thấy cuộc đời thật tăm tối, tôi nghĩ một mặt trời là không đủ, thế nên tôi mua rất nhiều hoa hướng dương để cảm thấy tiếp thêm năng lượng.
Anh ta muốn dùng hoa hướng dương để khơi dậy những ký ức đã viên tôi, để tôi nhớ đến những điều tốt đẹp đã mà tha thứ cho .
Nhưng thân tôi đúng, ta không còn là người trước đây nữa, và tôi cũng không còn là tôi của ngày đó.
“Trần Kiến Ba, tôi đã rồi, chúng ta chia tay rồi. Anh đến đây mỗi ngày cũng vô ích thôi.”
Trần Kiến Ba cuối cùng cũng bộc phát, ta ném bó hoa hướng dương xuống đất rồi giẫm nát, “Hy Tinh Tranh, tôi đã nể mặt lắm rồi!”
“Mấy hôm nay tôi ngày nào cũng đến xin lỗi, cầu xin tha thứ, còn muốn tôi phải sao nữa?!”
“Cô chẳng qua bây giờ thành đạt rồi, kiếm tiền rồi, nên khinh thường tôi đúng không!”
“Cô quên rồi à, hồi đó nghèo đến mức muốn tự tử, chẳng phải tôi đã hết lòng an ủi, viên sao?”
“Hy Tinh Tranh, người không thể quên ơn. Cô khởi nghiệp thành công, cũng có phần công lao của tôi chứ.”
“Chia tay thì thôi, cho tôi năm trăm triệu, tôi lập tức đi! Tuyệt đối không phiền nữa!”
Nhìn Trần Kiến Ba đứng trước mặt tôi nhảy dựng lên như thế, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trần Kiến Ba từng có ơn với tôi, điều đó không sai, mấy ngày qua tôi đã đối xử với ta và gia đình ta đủ tốt rồi.
Trần Kiến Ba chỉ là một nhân viên công ty bình thường, lương tháng bảy triệu, thưởng tháng mười ba.
Gia đình ta cũng thuộc diện bình thường, bố mẹ không giúp gì cho , lại nghĩ mình nuôi dưỡng một sinh viên đại học nên sau khi ta tốt nghiệp liền liên tục xin tiền.
Hết đau lưng muốn mua ghế massage, đau chân muốn mua xe ba bánh điện, thấy nhà người khác sửa nhà thì cũng muốn sửa, thấy ai đi du lịch thì cũng đòi đi.
Trần Kiến Ba kiếm bao nhiêu cũng không đủ để bố mẹ tiêu. Anh ta kể lể với tôi, tôi liền chuyển thẳng mười triệu để gửi về sửa sang lại nhà cửa.
Từ đó, mẹ ta cho rằng con trai mình có bản lĩnh, quen một phụ nữ giàu có, bèn bảo muốn đến chơi.
Tôi đưa hai người lớn đi tham quan không ít nơi, mẹ Trần Kiến Ba thậm chí kéo tôi vào cửa hàng hàng hiệu chọn hai cái túi xách.
Đến cửa hàng vàng bạc, bà ấy lại không muốn đi nữa, nhất quyết kéo tôi vào mua một chiếc vòng tay ba mươi triệu.
Trước sau tôi đã chi cho gia đình Trần Kiến Ba không phải một trăm triệu thì cũng tầm tám mươi triệu, số tiền tôi nợ ta sớm đã trả xong rồi.
10
Thấy tôi im lặng, Trần Kiến Ba tưởng tôi sợ.
Anh ta khẩy, “Sao thế? Không nỡ à? Hy Tinh Tranh, bị tôi chơi suốt năm năm rồi, thậm chí còn bỏ cả một đứa con. Bây giờ chỉ là một đôi giày rách, ngoài tôi ra thì còn ai muốn nữa?”
Nếu như giây trước tôi chỉ thất vọng với Trần Kiến Ba, thì giây này tôi đã thấy ghê tởm.
Không nghĩ ngợi gì, tôi giơ tay tát mạnh vào mặt ta.
Bốp! Một tiếng vang giòn tan, mặt Trần Kiến Ba bị tôi tát lệch sang một bên.
Anh ta lấy tay ôm má, trông đầy vẻ kinh ngạc, “Hy Tinh Tranh, đồ đê tiện, dám đánh tôi?!”
“Tôi chính là muốn đánh !”
Hai năm trước, tôi từng lỡ mang thai.
Dù đã cẩn thận phòng tránh, tôi vẫn có thai.
Tôi không muốn giữ đứa bé. Lúc đó công ty chưa ổn định, tôi cũng chưa chuẩn bị mẹ, nên tôi bàn với Trần Kiến Ba sẽ bỏ đứa bé đi.
Nhưng ta lại bảo rằng có con là duyên phận. Anh còn hớn hở rằng mình sắp cha, rồi kể chuyện đó cho bố mẹ biết.
Bạn thấy sao?